Page 253 - DAC SAN BK 2015
P. 253

Trung  Lương  …Thượng  đế  ác  nghiệt  vậy  sao?     cứu thương liên tục hạ xuống bệnh viện Mang Cá
           Anh vừa tròn 24 tuổi, ra trường mới chín tháng…      trong Thành Nội…
               Không  biết  bằng  cách  nào  tôi  đã  đưa  Cát       Rồi  Huế  nháo  nhác,  tan  tác…Rồi  đất  nước
           Đằng về đến nhà. Bạn ngồi sau tôi xiêu vẹo như       tang thương…
           một cái xác không hồn. Tôi nói với bác gái bạn bị         Ba Cát Đằng đi “cải tạo” vì bị xếp vào loại
           trúng  gió  rồi  đưa  bạn  vào  phòng.  Chân  tay  bạn   “Ngụy quyền”. Bạn tôi bước xuống cuộc đời.
           lạnh  ngắt.  Đêm  ấy  tôi  xin  ở  lại,  thi  thoảng  lắng      Trải  một  tấm  nilon  ở  góc  chân  cầu  Trường
           nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Cát Đằng. Mọi ngôn     Tiền, Cát  Đằng đi  bán  chợ trời.  Cô tiểu thư con
           ngữ trong giây phút này đều bất lực!                 nhà quyền quý ấy bây giờ phải bươn chải với gánh
               Nhưng nỗi bất hạnh không chỉ ngang chừng         nặng áo cơm của cả gia đình. Bạn bán từng cái áo
           đó. Trong khi Cát Đằng định thưa thật với ba mạ      nhà binh cho người đi lao động, vài cái lon Guigoz
           để xin phép vào Vĩnh Long thì mươi hôm sau, mẹ       tiện cho người đi thăm nuôi, những chiếc áo dài cũ
           anh H. nhắn ra anh H. không chỉ bị thương nặng       của vợ các sỹ quan một thuở huy hoàng, gói thuốc
           mà còn mất tích. Cầm bằng như anh đã chết. Thôi      lá Tam  Đảo nặng mùi khét  lẹt cho đến cái  chén
           còn  mong  chi  nữa.  Lần  này  thì  bạn  tôi  quỵ  ngã   kiểu, ly tách sang trọng một thời vang bóng...Nhìn
           hoàn toàn. Nỗi đau ẩn giấu tận trong tim biến bạn    bạn đếm từng hào tiền Bắc sau buổi chợ, tôi chảy
           thành một bóng ma câm lặng. Bác gái cứ căn vặn       nước mắt. Nhưng một nửa đất nước đều như thế,
           tôi hai đứa có chuyện chi không. Làm sao tôi dám     biết làm sao.
           trả  lời.  Thôi  cứ  đế  bác  tối  tối  thắp  nhang  ngoài      Thỉnh  thoảng  nhờ  em  gái  Hoàng  Lan  coi
           cổng  ngõ  cầu  cho  con  gái  yêu  đừng  mắc  “bệnh   hàng, chúng tôi lên Thiên An quét lá thông về làm
           đàng dưới ”.                                         chất đốt. Củi cũng phải mua bằng tem phiếu mà
               Phải sau ba tháng mẹ anh H. mới ra Huế. Bà       gia đình chúng tôi làm gì có đặc quyền đặc lợi ấy.
           sút gần bốn kí và hốc hác hẳn đi. Bà ôm lấy Cát      Sau khi nhét đầy lá vào hai bao tải, chúng tôi ngồi
           Đằng khóc nghẹn                                      dựa gốc cây nghỉ mệt. Cát Đằng âu sầu đưa mắt
               -  Con  ơi!  Bác  không  có  duyên  làm  mẹ  con   nhìn  chung  quanh.  Tôi  biết  trong  đầu  bạn  đang
           rồi!.                                                nghĩ về những kỷ niệm xưa. Cũng nơi này, ngày
               Cát Đằng òa lên nức nở. Thôi cứ để bạn khóc      ấy  có  một  cặp  tình  nhân  thật  đẹp  đang  nắm  tay
           cho nhẹ lòng.Tôi thật đau xót khi thấy đêm đêm       nhau  đi  dưới  rặng  thông.  Cảnh  đấy  người  đây
           bạn  lôi  tấm  ảnh  hai  người  trao  nhẫn  ra  ngắm   nhưng một người đà khuất bóng. Tôi không dám
           nghía.                                               gợi lên điều gì với bạn. Mọi chuyện cứ như là một
               Không  hiểu  sao  nhà  anh  H.  không  lập  bàn   giấc mơ nhưng mỗi sáng mai thức dậy lại phải đối
           thờ.  Có  lẽ  niềm  tin  của  người  mẹ  cho  rằng  con   mặt với sự thật kinh hoàng.
           mình chưa chết. Vâng, mất tích chưa hẳn là chết.          Thành phố tăm tối hẳn đi. Mới 8 giờ tối điện
           Mắt anh sáng, tai anh to vậy mà. Chắc bác vẫn hy     đã cúp. Những chiếc Honda đổi chỗ cho giai cấp
           vọng một phép mầu nào đó chăng? Căn nhà đóng         cán bộ. Huế xuất hiện xe đạp thồ. Những khuôn
           kín cửa. Mẹ anh H. vắng nhà luôn. Chị Hương bảo      mặt đau khổ nhếch nhác. Những câu ca dao hiện
           bà  vào  Bình  Dương  chơi  với  cháu  nội  cho  đỡ   đại  được  thầm  thì  chuyền  miệng.  Những  bài  hát
           buồn. Khu vườn rộng thui thủi một mình chị. Mỗi      được  chế  biến  bi  hài.  Người  ta  nhắc  lại  câu  nói
           lần ghé thăm, nhìn Cát Đằng, chị lại bệu bạo “Số     mười bốn chữ bất hủ của Tổng thống Nguyễn Văn
           em sao khổ thế H. ơi !”                              Thiệu. “Rồi cứ thế ni mãi răng???” Mạ tôi ngữa
               Những  đợt  trao  trả  tù  binh  hai  bên  ở  Lộc   mặt than trời rồi chặt hết những cây mai vàng thay
           Ninh, Quảng Trị làm cho Cát Đằng hi vọng. Biết       vào mấy luống khoai lang cứu đói!
           đâu anh sẽ trở về. Anh chỉ bị thương thôi mà. Bạn         Bốn  năm  sau,  ba  Cát  Đằng  chết  trong  tù  vì
           chăm chú theo dõi trên những tờ báo Tiền Tuyến,      sức tàn lực kiệt. Mạ bạn khô nước mắt đi thăm mộ
           Sóng  Thần…  Nhưng  tháng  ngày  qua.  Niềm  hi      chồng ngoài Thanh Hóa. Một mô đất trơ trọi trong
           vọng hầu như đã thành tuyệt vọng. Bất chấp hiệp      rừng được đánh dấu bằng viên đá xanh lớn. Còn
           định  Paris,  chiến  sự  ngày  càng  ác  liệt.  Máy  bay   đâu người đàn ông khả kính trụ cột gia đình. Tóc

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 253
   248   249   250   251   252   253   254   255   256   257   258