Page 255 - DAC SAN BK 2015
P. 255

Cát Đằng là mình bị mất tích. Và người mẹ đã làm
           theo lời anh…
               Từ Cần Thơ, anh được chuyển vể Tổng y viện
           Cộng Hòa. Các bác sỹ và y tá tận tâm chăm sóc
           anh. Vết thương bên ngoài tạm ổn, anh sang Trung
           tâm phục hồi chức năng. Mẹ già theo sát anh từng
           bước. Đó là lý do khiến bà bảo với Cát Đằng mình
           vào Nam sống với người anh cả.









                                                                     Kỷ Niệm Tháng Tư Buồn


                                                                     Gần bốn mươi năm cuộc chiến tàn
                                                                     Nhưng hồn tử sĩ vẫn chưa tan
               Sau ngày 30 tháng 4, tất cả thương binh nặng          Ai đem binh lửa vào cuộc chiến
           nhẹ  đều  bị  tống  ra  đường.  Anh  về  Bình  Dương      Để nước non buồn một màu tang
           nương tựa nhà anh Hùng. Vết thương không còn
           được quân y viện chăm sóc, lâu ngày bị hoại tử và         Mỗi tháng tư về dạ mang mang
           hai chân anh bị tháo khớp tới gối. Mẹ già mất, Cát        Vận nước cho nên phải tan hàng
           Đằng đã đi xa, anh quyết định về Huế sống phần            Một thời Bất Khuất đành buông súng
           đời  còn  lại  bên  người  chị  gái  thương  yêu.  Gần    Một thoáng trong ta thấy ngỡ ngàng…
           mười  mấy  năm  nay  anh  sống  nhờ  vào  sự  cưu
           mang, đùm bọc của các khóa Võ Bị ở nước ngoài,
           những chiến hữu cùng đơn vị và một số anh em              BK Nhan Điểm Phước
           còn kẹt  lại ở quê nhà... Cao quý thay tình nghĩa
           đồng môn của những chàng trai cùng trường Mẹ!
           Anh cũng tự ôn kiến thức để dịch thuật, để luyện          Nhớ nắm cho tao...
           thi  cho  các  học  sinh  nghèo  vào  Đại  học.  Cụôc
           sống không đến nỗi thấy mình là người vô dụng.            Chiến ơi,
               Cầm xấp thư và tấm hình, anh H. trầm ngâm             Khi mày về, nhớ nắm cho tao nắm đất
           bảo tôi:
               - Anh cám ơn An Nhiên. Cố vật đã tìm về cố            Dẫu không phải nắm đất quê hương,
           chủ. Cứ để cho Cát Đằng nghĩ rằng anh đã chết.            Nhưng nắm đất chan chứa tình thương,
           Đó chính là tình yêu của anh giành cho cô ấy.             Đã cưu mang bạn bè mình ở đó,
               Anh nâng chiếc nhẫn có viên hồng ngọc trên            Khi về Chiến ơi, mày hãy nhớ,
           ngón  tay  áp  út,  âu  yếm  hôn  vào  nó.  Chiếc  nhẫn   Hít thật căng lồng ngực không khí tự do,
           năm xưa, Cát Đằng đã lồng vào tay anh trong đêm           Để  về  lại  quê  nhà  thở  ra  cho  anh  em  mỗi
           Lễ trao nhẫn trên Vũ đình trường.
               Một cơn gió lạnh thoảng qua. Mùa Đông đã              thằng một tí....
           về trên thành phố.
           Hương Thủy                                                Thầy Chạy 343


                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 255
   250   251   252   253   254   255   256   257   258   259   260