Page 118 - index
P. 118
Gói xong thì nguyên liệu cũng vừa hết. Chỉ còn mỵ lính gì thì gì. “Đoạn trường ai có qua cầu mới
ba cái cuống lá vụn vặt. Tôi có nhiệm vụ dọn dẹp hay” là thế.
cũng đỡ vất vả. Lý do tay chân tôi vụng về làm Cái lạ là bà con nhất là quý vị phụ nữ, quý bà
đâu hư đó. Chỉ phụ Bố bó giò và xếp bánh vào quý cô rất thích nghe chuyện ma. Thấy ai đó kể
nồi. Đốt lò rồi kể chuyện ma trong lúc canh nồi chuyện ma thì xúm lại nghe rồi co lại ngồi dúm
bánh. dó với nhau vì….sợ bóng sợ gió mà vẫn cứ thích
Kể thêm chuyện vụn vặt liên quan: Số là anh nghe bên ánh lửa bập bùng trong đêm tối làm tăng
tôi vốn là Linh Mục ở một tu viện hẻo lánh trên thêm vẻ ma quái hấp dẫn của câu truyện. Nhất là
Cao Nguyên. Hiếm khi Tết nhất được về nhà, nồi bánh chưng được đặt ở một chỗ khuất bên
thường thì người ta chia nhau người năm này kẻ hông nhà. Nơi thường ngày cũng ít người lai vãng.
năm khác có dịp về quê thăm gia đình. Ổng về nhà Tiếp tục nấu bánh: Đáy nồi bỏ một ít tàu chuối
khoảng một tuần trước Tết và trở lại tu viện một cho bánh khỏi đụng đáy nồi nó cháy. Xếp bánh
tuần sau Tết có nghĩa sẽ ở nhà 2 tuần. Ông cha về tuần tự, không được bỏ đại vào nồi mà phải có lớp
nhà được chia công tác ngay lập tức: Cưa củi nấu lang thứ tự, chặt chẽ không được lỏng lẻo nó mất
bánh, chẻ củi lo cho mấy ngày tết. Tôi và ổng đang ngon. Trên cùng đan một cái vỉ để chận cho bánh
cò cưa khúc củi bự tổ chảng thì thấy có người thì không bị nổi khi đổ nước hay lúc bánh sôi. Lấy
thào ngoài hang rào: Có một bà cụ vời tôi ra hỏi: cục đá hay vật gì nặng dằn lên trên cho chắc ăn.
“có phải Cha đấy không? Tôi gật đầu đáp: phải. – Một nồi nước lớn để lên trên nồi bánh luôn luôn
Giêsu Ma…sao lại bắt cha cưa củi….” Làm như nóng để châm thêm vào nồi khi nước trong nồi
ông Cha cưa củi là một sự cả thể không bằng. Anh bánh bắt đầu vơi. Không bao giờ để bánh thiếu
em tôi chỉ tủm tỉm cười với nhau ngầm hiểu ý. nước mà phải luôn luôn ngậm nước sôi từ 10 – 12
Không có sự phân biệt giai cấp trong gia đình này, tiếng đồng hồ. Củi nấu phải chuẩn bị trước không
chỉ có cha mẹ, con cái anh chị em với nhau mà để thiếu. Chúng tôi thường thì quanh năm đun củi,
thôi. nếu có những khúc củi gộc (mắt, gốc, rễ …)
không dùng vào việc gì được thì chúng được tận
dụng trong lúc này. Sau này người ta dùng dầu lửa
hay gaz để đốt thay cho củi, mất đi cái thú ngồi
canh nồi bánh trong đêm nghe chuyện ma và
những chuyện đường rừng của Thế Lữ, Phạm Cao
Củng hay Lê Minh Hoàng Thái Sơn. Nồi bánh sôi
liên tục chừng 10 hay 12 tiếng đồng hồ thì vớt
bánh ra. Vớt bánh bỏ trên cái phản, xếp đều đặn,
ngay ngắn xong, lấy ván đặt lên trên. Trên ván đặt
vài thau nước dằn lên gọi là ép bánh cho nó ráo
bánh để được cả tuần lễ tới 10 ngày mà không sao.
Có nơi khi gói bánh người ta chế thêm: trộn
dầu ăn vào nếp trước khi gói cho bánh nó bóng
đẹp mắt. Bỏ thêm phẩm màu xanh vào nếp nhìn
cái bánh thêm phần hấp dẫn, nó đánh lừa cặp mắt
Canh nồi bánh chưng cũng là một cái thú. thiên hạ. Trộn thêm bicarbonate de soude (gọi là
Những buổi chiều cuối năm thường có gió hiu hiu thuốc tiêu) nấu cho mau đỡ tốn củi dầu hay gaz.
lành lạnh, mở nhạc nghe Thánh ca hay mấy bài Nhất là thời gian, tiết kiệm được một nửa. Không
hát đời mùa Noel. Lúc này còn dung dăng dung biết thiên hạ bắt chước cái gian dối đó từ đâu chớ
dẻ vui đời học sinh nên chưa cảm được bao nhiêu. thời VNCH chẳng hề có ai có cái sáng kiến (hay
Sau này đã vào quân ngũ mới cảm thấy những bản tối kiến) đó bao giờ. Bố tôi biết được là ông dẹp
nhạc đó có ý nghĩa dù lãng mạn hay cải lương hay hết không chấp nhận cái gian dối giả trá ngụy tạo.
Ông nói bỏ ba cái bicarbonate de soude vào thấy
118
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX