Page 271 - index
P. 271
rút quân khỏi Xuân Lộc của QLVNCH làm cho nghiệp anh Bé và các bạn hồi đó lo lắng cho ba
Bé càng chán nản, đau buồn. Đầu óc Bé luôn bị đứa em nhiều. Tôi ôm vai Bé em, nghe cảm xúc
ám ảnh bởi hình ảnh những xác người bị súng đạn của chính mình và của bạn đang dâng lên.
VC đốn ngã, cảnh hoang tàn, trống vắng, đầy mùi Bé nói, giọng chân thành:
tử khí của thị trấn Xuân Lộc và các vùng chung - Gần mười năm rồi, bây giờ mới có được một
quanh. Thế mà Bé em vẫn không về quê Gò Dầu, bàn tay xiết chặt, ấm áp. Ông thầy cố giữ gìn sức
Tây Ninh ngay mà vẫn ở lại Xuân Lộc. Lý do vì khoẻ, biết đâu một ngày nào anh em mình lại cùng
Bé phải kiếm tìm và chôn cất Bằng và Tùng như đứng bên nhau. Em còn muốn mang cấp bậc hạ sĩ
lời thệ nguyện cam kết với nhau từ ngày ba người anh ba à .
bị VC bắt, được giải cứu, cùng được thăng cấp hạ
sĩ: Người chết sau chôn người chết trước. Nguyễn Phúc Sông Hương
Một thời gian, sau khi CS làm chủ Xuân Lộc,
Sài Gòn, rất nhiều người đã tự đi tìm kiếm xác
người thân chạy loạn, bị chết bỏ xác trong vùng Chén cơm làng Long Thạnh Mỹ ngày 30/4
đồn điền cao su dọc theo Quốc Lộ 1. Bé là một
trong hàng trăm người đi tìm kiếm . Bé dể dàng Tiểu Đoàn hai hàng đều bước
tìm ra xác hai bạn vì đã biết nơi bạn nằm xuống. Tay không súng đạn,
Việc nhận xác có phần khó khăn vì xác đã mục Vẫn ngước cao đầu,
rữa. Hôm đó cũng có mấy người bộ đội đi tìm xác. Dân làng bên đường
Thấy Bé em tay cầm thẻ danh bài, có người hỏi” Vỗ tay chào đón,
lính đi tìm bạn phải không? Bé em không chút sợ Người được thắng trận
hãi, gật đầu. “Anh trước mang quân hàm gì? Bé Ngơ ngác nhìn nhau.
trả lời: Hạ sĩ. Còn hai người này? Cũng là hạ sĩ.
Cũng là hạ sĩ à, ghê nhỉ. Định chôn đâu? Bé chưa Ba trăm người sát vai ngồi xuống,
trả lời thì người lính CSBV vừa chỉ tay ra ngoài Cởi giày, vắt vớ, nói, cười.
khu đất trống cạnh đồn điền cao su, nói tiếp:” Nghe trong đám đông
Ngoài kia còn chổ trống, nhưng anh nhớ phải làm Tiếng ai sụt sịt
dấu kẻo mai kia chúng tôi hốt nhầm, không xứng Các chú lính ơi!
đâu”.
Bé buồn và tức. Đất đai của mình họ đến Mẹ già đem cơm, canh, cá,
chiếm, bây giờ lên mặt làm chủ, chưa chi đã phách Các con ăn nhiều cho no,
lối. Ai cần nằm bên bọn họ mà sợ nhầm lẫn, không Nhìn bầy con ăn ngon quá,
xứng. Mẹ vui, cảm động khóc òa.
Bé khóc khi gói ghém đem tạm chôn hai bạn ở
gần Dầu Giây. Một thời gian sau, theo lệnh chính Sư già rộng mở cửa Phật,
quyền địa phương đã dời xương cốt Bằng và Tùng Đêm nay thầy không thĩnh kinh
đến chôn dưới chân núi Chứa Chan. Sau nhiều Các con vào chùa yên ngủ*
năm cây cỏ đã tràn lan che lấp, chính Bé đã một Quên ngày gian khổ chiến chinh.
lần đến thăm nhưng không tìm ra được. Bé không
buồn về việc này mà nghĩ rằng như vậy hai bạn Chuyện xưa nhiều khi nhớ lại,
được nằm yên, khỏi phiền luỵ đến ai. Rồi đây, biết Tưởng chừng như mới hôm qua,
đâu người ta lại tranh dành nơi yên nghĩ của Chén cơm làng Long Thạnh Mỹ
những xác người bại trận. Chan canh với hạt lệ nhòa...
Buổi chiều, chở tôi trở lại bến xe đò, Bé nói:
- Gặp được anh ba, em mừng quá, càng mừng *Chùa xã Long Thạnh Mỹ, Thủ Đức
hơn khi được biết anh Bé anh và anh em trong
Tiểu đội Thám báo ngày đó đã về đầy đủ. Tội
Nguyễn Phúc Sông Hương
271
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX