Page 276 - index
P. 276

hiệu cho tôi đến gần anh, anh đứng dậy kéo ghế         tôi mở ra xem: một photo anh ngày còn sinh viên
           cho tôi ngồi cạnh. Nhiều bận mấy đồng đội anh          chắc, vì trẻ lắm, một số tiền và một lá thư ngắn có
           định giở trò ờm ờ, những cử chỉ như đối với Vân,       theo một bài thơ.
           anh đưa tay như bảo họ stop, và lạ lùng nhất là họ       - Em giữ hộ anh nhé khoản tiền lương tháng
           nghe anh răm rắp, tôi nghĩ trong toán lính này, anh    này anh vừa lãnh, vì lúc này anh chưa cần đến, và
           là huynh trưởng của họ, vai vế lớn hơn.                anh tặng em hình chụp ngày anh vừa 17 tuổi như
             Sau đó, chiều lại, mấy người lính kia đứng dậy       một kỷ niệm. Em giữ số lương anh đến khi nào
           đi về trại, anh ngồi lại quán, hỏi Vân với tôi có thể   gặp lại anh em hãy đưa trả anh, còn nếu rủi không
           cho anh ăn cơm chiều ở đây không, Vân cười nhìn        gặp nữa, em cứ giữ lấy phòng thân vì không ai biết
           tôi, ý là cô nàng hiểu anh muốn gì.                    ngày mai như thế nào với chiến tranh,
             Vân đứng dậy dọn ly cốc và vỏ chai không trên
           bàn, đem đổ tàn thuốc, đưa mắt cho tôi như bảo:        2. GỬI EM CHÚT QUÀ
           Mày lo cho chàng đi. Mâm cơm chiều này tự tay
           tôi nấu, ngon hay vì cảm tình anh dành cho tôi mà      (Bài thơ này anh viết trong đêm khi em ngủ ngon
           anh thấy ngon?                                         giấc bên cạnh, anh ngồi dậy viết vội tặng em.)
             Chiều nay anh uống hơi nhiều một chút, rồi ngà
           ngà say, Vân và tôi không để anh về một mình,             mai lên nớ bao giờ gặp lại
           giữ anh lại cho anh ngủ lại đây.                          ta biết em trong phút si cuồng
             Sáng hôm sau, khi anh ấy dậy, tôi pha nước cho          thằng lính trận thấy lòng ấm lại
           anh tắm, bưng điểm tâm lên phòng cho anh vì tôi           tình của mình dù chỉ một đêm....
           muốn hưởng trọn với anh ấy những giờ phút cuối
           trước khi anh ấy trở về đơn vị.                           mai lên nớ thèm môi nào ngọt
             Anh kéo ghế sát lại, bảo tôi ngồi cạnh anh, một         phút hiến dâng như cả đời mình
           tay anh cầm cốc café, tay kia anh ôm ngang người          ta bỗng chốc thành thằng ngu độn
           tôi, tôi cảm nhận được hơi nóng từ thân thể anh           chín bệ vàng hoàng hậu nương nương
           thấm vào người tôi, lòng tôi nhũn ra, nước mắt
           muốn ứa nhưng không dám vì sợ anh buồn biết tôi           mai lên nớ say cùng chiến trận
           đang buồn.                                                dòng chữ ghi ân hận chút tình
             Anh ôm tôi chặt trong vòng tay mạnh mẽ của              bao giấy thuốc thơm tình lính trận
           anh, chặt nhưng trìu mến chứ không như lũ khách           gửi cho người tấc dạ trung trinh
           tôi thường gặp.
             Rồi cũng phải đến giờ xa nhau. Anh cầm tay              mai lên nớ nhớ thân thể nóng
           tôi, quàng cổ tôi đi xuống cầu thang, tôi không để        em rướn người vào bóng trăng tan.....
           ý  đến  bao  thuốc  Capstan  anh  quên  trên  bàn.
           Xuống quán, anh hôn má Vân từ giã, và hôn tôi             Người lính không tên...
           nồng nàn, môi tôi và anh như bị gắn chặt bởi một       *
           thứ keo đặc biệt mà thiên hạ gọi là keo sơn. Vân         Trước khi anh đi, Anh hỏi tôi có tấm hình nào
           hỏi anh bao giờ anh ghé ngang, anh chỉ cười, đưa       không? Tôi mở tủ, tìm được một tấm hình mặc áo
           tay lắc lắc như nói không biết được, rồi anh đi. Tôi   dài trắng có gắn huy hiệu bông mai của trường Gia
           nhìn  theo  bóng  anh,  tim  tôi  muốn  ngất  đi  vì   Long, hình này tôi giữ kỹ vì để nhớ thời gian mình
           thương nhớ.                                            còn là một nữ sinh trong trắng chưa vướng bụi
             Tôi bỏ Vân một mình vì sớm quá, quán chưa            đời. Tôi đưa cho anh, anh bảo như vậy những khi
           đông, tôi lên phòng, đóng cửa định ngồi khóc cho       nhớ tôi anh sẽ nhìn cho nhớ mặt tôi vì hình lúc 10
           đã, chợt nhìn thấy trên bàn gói Capstan anh quên,      năm về trước và tôi bây giờ không khác nhau bao
           nhưng tôi biết anh xa rồi nên thôi. Tôi  mở gói        nhiêu,  tôi  ngồi  thừ  trước  hình  anh...  nước  mắt
           thuốc xem còn thuốc nhiều hay không, chợt tôi          chan hoà..
           khựng lại; trong bao thuốc có một bao giấy gói,




                                                                                                               276

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   271   272   273   274   275   276   277   278   279   280   281