Page 281 - index
P. 281

Trong một bữa tiệc cưới con trai bạn, tôi đi dự        Tôi mời anh vào nhà, mời anh vào salon, mời
           hôm đó, mặc chiếc áo dài tím như thời còn là học       anh ngồi ở chiếc ghế bành một chỗ bên tay trái tôi,
           trò nhưng hở cổ, thân người vẫn mỏng mảnh, và          tôi mở chai champagne, rót vào hai cốc, mời anh
           nhìn chung sắc diện cũng còn dễ coi, chưa bị thời      uống  rượu  khai  vị.  Anh  nắm  tay  bảo  tôi  ngồi
           gian hằn những nếp nhăn mặc dù đời tôi quá ê chề       xuống cạnh anh, anh ôm tôi hôn nồng nàn như
           lúc  trẻ.  Trên  cổ  trắng  ngần  của  mình,  sợi  dây   đêm đầu tiên mới gặp.
           chuyền người lính không biết tên đã tặng vẫn nằm         Qua hết những phút cảm xúc, tôi đứng dậy, đi
           yên cùng chỗ khi người ấy đeo vào cho tôi. Tôi         lại bàn viết, mở hộc tủ lâu nay tôi vẫn khoá, tôi
           đang đứng nói chuyện với mẹ cô dâu, chợt thấy          lấy bao thuốc lá Capstan cũ đưa cho anh, anh ngạc
           có một người đàn ông tóc hơi hoa râm nhìn tôi          nhiên nhìn tôi, tôi ra dấu cho anh mở đi.
           chăm chú, tôi cố nghĩ tìm xem có quen không, thì         Anh cầm bao thuốc, mở ra, anh như sững lại:
           người  ấy  đã  đi  về  phía  tôi,  nhìn  đăm  đăm  vào   trong bao thuốc anh để lại trên bàn khi anh trở về
           khoảng cổ trần của tôi:                                đơn vị còn y nguyên số tiền lương tháng cuối cùng
             - Xin lỗi bà về tội tôi đường đột sắp hỏi môt        anh để lại cho tôi, tấm ảnh cũ của anh và bài thơ
           câu, nếu có gì thấy thất lễ, mong bà lượng thứ cho.    anh viết vội tặng tôi trước khi anh lên đường. Anh
           Chưa kịp trả lời bằng lòng hay không, ông ta tiếp      lặng người đi mấy phút, xong anh kéo tôi lại, dang
           theo:                                                  tay ôm trọn tôi trong vòng tay anh.
             - Xin lỗi bà, làm sao bà có sợi dây chuyền này?        - Sao em lại để dành số tiền này vậy?
             Bất giác tôi nhìn tay ông ta đang cầm cốc rượu,        - Vì đó thuộc về những kỷ niệm ít oi anh để lại
           một chiếc nhẫn bạc quen thuộc trên ngón tay út,        cho em trước khi anh đi.
           cả hai người, ông ta và tôi đánh rơi hai cốc rượu        - Anh bảo em nếu em cần thì tiêu, không thì
           xuống đất cùng một lần theo sau hai tiếng như          ngày gặp lại, em trả lại anh cũng được
           thoát ra từ ngực mỗi người:                              - ???
             - Anh                                                  - Vì em không phải cần đến số tiền đó nên...
             - Em...                                                Ngay lúc ấy, cửa nhà mở, cháu Nam bước vào,
             Anh đưa tôi về nhà, tôi mời anh hôm sau đến          thấy anh, nó khựng lại một giây, xong bước lại
           chơi và để cho anh biết một chuyện mà anh không        gần, đứng cụp hai chân với nhau và đưa tay phải
           bao giờ ngờ đến.                                       lên trán chào anh theo kiểu nhà binh.Thấy anh bỡ
             Hôm  ấy  tôi  làm  một  bữa  cơm  thật  giản  dị     ngỡ, Nam lên tiếng trước:
           nhưng để hết thương yêu vào những món mà ngày            - Con chào Ba, rồi đến gần hôn anh trên má.
           anh đến quán Vân tôi đã tự tay nấu cho anh và            Anh ngạc nhiên nhìn Nam rồi nhìn tôi, tôi chưa
           nhân thể tôi gọi Nam đến ăn cơm nhưng chưa cho         kịp lên tiếng thì Nam đã giành nói:
           con biết vì sao, tôi căn dặn con là phải đến. Hôm        - Thưa, con biết là Ba, vì khi con vừa bước vào
           nay tôi cũng sửa soạn làm đẹp một chút và nhìn         phòng khách, thấy Ba ngồi trên chiếc ghế mà Mẹ
           gương, tôi rất tự hào mình vẫn còn những nét xưa.      con không mời ai ngồi trên ấy, kể cả bạn bè của
             Nghe chuông cửa reo, tôi vội vàng ra mở cửa,         Mẹ hay ngay cả chú Hậu, vì Mẹ con vẫn nói với
           thấy anh ôm trên tay một bó hồng đỏ và chào tôi        con là người đàn ông nào bước vào nhà và được
           bằng một nụ cười thật tươi, tôi sững hết một phút,     Mẹ con mời ngồi vào chiếc ghế này sẽ là cha của
           ban ngày nhìn rõ, nụ cười đó của anh vẫn dành          con mà thôi, vì vậy mà con biết là Ba.
           cho tôi những ngày ngắn ngủi thương yêu nhau             Anh nhìn tôi, tôi hiểu ra, tôi nói :
           ngày xưa. Anh đưa cho tôi bó hồng, anh bảo có 40         - Mấy tháng sau khi anh đi, em đã có thai, và
           đoá hoa, tôi hỏi tại sao lại 40 đoá hoa?               đây là con trai chúng mình đấy anh, con tên là
             - Vì đã 40 năm anh chưa gặp lại em. Và mỗi           Nam, Nguyễn Việt Nam, em khai họ mẹ vì không
           một đoá hồng là một năm tròn anh nhớ em đó em.         biết anh tên gì và họ gì, anh cười thật tươi:
             Nước mắt tôi ứa ra vì cảm động. Tối qua ở tiệc         - Anh là Cường, Nguyễn Việt Cường.
           cưới, anh bảo anh vẫn ở một mình đến bây giờ vì          - Còn em là Trầm Hương, anh trả lời hộ tôi, vì
           cũng thầm mong ngày nào đó gặp lại tôi.                phía trong chiếc nhẫn em tặng anh đêm đó, anh




                                                                                                               281

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285   286