Page 278 - index
P. 278

Tuần sau đó, Vân bảo tôi Vân sẽ về thăm người        xin cho quá giang, như Hậu không ngừng, thì giờ
           dì ruột ở Quảng Trị và hôm rồi sẽ trở về với tôi       khẩn cấp quá rồi. Tôi như con ngáo, hỏi Hậu là
           trông  coi  quán  và  chờ  Hậu  về.  Nhưng  Vân  sẽ    thế nào, mới hay là miền Nam đã mất vào tay cộng
           không bao giờ về với mẹ con tôi nữa. Chuyến xe         sản, và chúng tôi đang tìm đường thoát.
           đò trong đó có Vân đã trúng mìn, tất cả xe đều           Tội thằng Nam, chắc nó cũng cảm được gì đó
           chết hết.                                              không an, nó ngồi êm rơ trong lòng người lính. Xe
             Thế là tôi lại bơ vơ thêm lần nữa, mất người         chạy như vậy không biết đã bao lâu và hướng nào
           bạn thiết, lạc người lính không biết tên mà tôi đã     vì đi từ sáng sớm tinh mơ, giờ đã tối thui. Hậu bảo
           đem lòng yêu thương, tôi khóc hết nước mắt. Hậu        chúng tôi là sắp đến Vũng Tàu. Tôi và cô gái cũng
           cũng đi rồi, không biết phải ra chiến trường nào!      không dám hỏi thêm.
           Nhiều lúc nghe tiếng súng và đại bác gầm trong           Sau cùng, tôi nhận ra bãi biển Vũng Tàu với
           đêm, tôi ước có viên đạn lạc nào đó lấy luôn sự        những hàng dừa như ngái ngủ bây giờ bị dựng đầu
           sống của tôi cho rồi, nhưng khi tôi nghe tiếng khóc    dậy bởi tiếng khóc, tiếng réo, tiếng cầu cứu loạn
           con thơ bên cạnh, tôi sực tỉnh cơn ác mộng. Tôi        xà ngầu của đám người chạy loạn cũng đang tìm
           đã tự hứa với mình là tôi sẽ nuôi cháu cho thành       cách thoát ra khơi bằng đủ cách. Vì Hậu hình như
           người vì tôi vẫn có hy vọng có thể ngày nào đó         đã tính toán sẵn trước nên khi vừa đến Bãi Trước,
           mẹ con tôi sẽ gặp lại người xưa.                       anh hối mọi người theo anh chạy xuống mé biển,
             Tôi vẫn tiếp tục ngày ngày cho quán, nhưng rồi       ở đấy đã có sẵn một chiếc tàu quân sự nhỏ đang
           cũng bối rối quá vì hình như có cái gì đó không        chờ chúng tôi, anh để người lính bạn nhảy lên tàu
           ổn. Ngoài đường bây giờ từng đoàn người tay nải,       trước, đưa Nam cho anh ta, xong đến cô gái, đến
           tay bế tay bồng chạy, mà chạy đi đâu, không hỏi        tôi và Hậu cuối cùng, chiếc tàu nhổ neo chạy vọt
           ai được, rồi thêm vào đó xe chở lính đầy đường,        ra khơi.
           máy  bay  trực  thăng  bay  rền  trời,  tôi  cũng  đâm     Chiếc tàu chúng tôi chạy ra xa, và tiếng máy
           hoảng, lúc này không còn thấy lính đến uống nước       hình như vừa ngừng lại, trước mắt là một chiếc
           nữa.                                                   tàu  lớn  của  binh  chủng  Mỹ  vì  có  treo  cờ  Mỹ.
           ...                                                    Chiếc tàu dừng hẳn lại, trên tàu Mỹ, có mấy người
                                                                  lính Mỹ thả xuống một cái thang bằng dây. Hậu
           Cuối tháng Tư 75.                                      bảo người lính bạn leo lên, Hậu buộc cháu Nam
                                                                  trên lưng anh ta, xong Hậu đỡ tôi leo lên sau, rồi
             Đang  hoang  mang  chưa  biết  phải  làm  gì  thì    đến phiên cô gái và Hậu.
           ngay sáng hôm đó, Hậu không biết từ đâu chạy             Thường ngày, leo thang bằng dây như vậy thật
           bay vào quán, réo tôi bảo thu xếp vài thứ cần thiết    là khó khăn, nhưng hôm nay, sự lo lắng và sợ hãi
           cho cháu bé, bảo hai cô gái giúp quán cũng vậy,        đã làm cho tôi như mọc cánh, leo thật dễ dàng.
           tôi đang còn tần ngần không biết đem gì bỏ gì thì        Lên đến tàu rồi, thấy Hậu lăng xăng nói chuyện
           Hậu hét to lên bỏ hết, bỏ hết, mau lên, xong Hậu       với mấy người lính Mỹ anh gặp. Trong lúc đó tôi
           bồng thằng Nam, một tay nắm tay tôi dắt ra cửa,        nhìn quanh, chiếc tàu lớn này chở có lẽ đến 5, 6
           hai cô gái một cô dùng dằng không chịu đi vì em        ngàn người vừa lính Mỹ, vừa quân nhân Việt Nam
           ấy còn mẹ già và em trai nhỏ, bảo chúng tôi cứ đi,     Cộng Hoà, vừa đám người tị nạn như tôi, vợ con
           để quán lại em lo tiếp.                                quân nhân...những người đầy may mắn chạy thoát
             Hậu bồng Nam ra xe, trao cháu cho người lính         đặc biệt như vầy.
           ngồi trên xe, đẩy tôi và cô gái tên Uyên lên xe rồi      Qua khỏi cơn kinh hoàng, bất chợt tôi vừa nhận
           nhảy phóc lên chỗ tay lái, cho xe chạy thẳng. Trên     ra mình sẽ rời xa mãi Việt Nam thân yêu, tôi quay
           đường bây giờ thiên hạ như tổ ong vỡ, vừa chạy         lại nhìn về phía Vũng Tàu, xa lắm nên tôi không
           vừa gào vừa khóc, không còn biết chạy hướng nào        còn thấy và nghe tiếng đám người chạy loạn, chỉ
           nữa. Chiếc xe jeep Hậu phải lách tránh vừa người,      thấy lửa; toàn lửa đỏ cả một góc trời và đám khói
           vừa con voi lính, phải tay lái cừ lắm mới không        đen nghịt bốc cao, Vũng Tàu vừa bị đốt. Tôi thở
           đụng ai và cán ai, có nhiều người muốn níu xe lại




                                                                                                               278

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   273   274   275   276   277   278   279   280   281   282   283