Page 280 - index
P. 280

đối diện với một sự thật tàn nhẫn không thể chối       con nhỏ, họ bảo tôi được quyền ưu tiên chọn xứ,
           bỏ hay quên được: Đó là danh dự tổ quốc, lý tưởng      và sau đó do sự bảo trợ của nhà thờ, họ tìm được
           của người làm trai đã hy sinh cả cuộc đời, tuổi trẻ,   cho tôi một gia đình hai vợ chồng người Mỹ cao
           gia đình để bảo vệ miền đất tự do của anh đã mất       tuổi đang cần một người giúp việc nhà, họ liên lạc
           hết. Trong một khắc ngắn, như đã quyết định, anh       với gia đình này và tôi được nhận.
           leo lên bờ boong tàu, lao mình xuống biển mà             Cuộc đời mẹ con tôi đến một ngã rẽ may mắn,
           sóng đã nuốt chửng mất hút thân anh trong biển         nhiều khi nghĩ lại, tôi cũng tự hỏi có phải tôi đẻ
           mênh mông trong lúc Hậu chưa kịp làm một cử            bọc điều không, hay định mệnh do Trời Phật xếp
           chỉ gì để giữ anh lại! Vậy là bao nhiêu chí lớn        đặt.
           trong một khắc ngắn đã chìm theo những bọt sóng          Ông bà Mỹ đối với mẹ con tôi như người nhà.
           vô tình....Hậu nắm tay tôi, ngậm ngùi cho hoàn         Ngoài những giờ làm việc, bà chủ cho tôi theo học
           cảnh của những người cầm súng không giữ được           lớp tiếng Anh cho người ngoại quốc, vì dù tôi thạo
           quê hương! Hậu nghĩ trong đầu, khi cầm chiếc áo        tiếng Anh, nhưng ở Mỹ họ nói mau quá khó nghe
           chim cò anh vừa nhận được, anh cảm thấy lòng           vì nuốt chữ. Và vì chợ búa, món ăn tôi chưa thạo
           anh rất thẹn, thẹn vì anh thấy mình thật bất lực,      việc lắm, chỉ có cái vui là ông bà rất thích đồ ăn
           anh là một quân nhân của Quân Lực Việt Nam             Việt nên mê những món tôi nấu.
           Cộng Hoà, trong tay anh cầm súng cùng với anh            Ở đây có nhiều hội từ thiện các nhà thờ, thường
           em chiến hữu cố chiến đấu đến phút cuối cùng,          cho mẹ con tôi quần áo …có mặc rồi nhưng chưa
           vậy mà không làm tròn được sứ mạng của người           cũ lắm, cháu Nam thì ban ngày được đi mẫu giáo,
           trai  lúc  quê  hương  đang  gặp  nguy  biến,  không   tóm lại, cuộc đời tôi không đến nỗi nổi trôi lắm
           ngăn chận được kẻ thù, anh cũng đã nghĩ đến chỉ        nếu hai ông bà Mỹ không mất đi. Từ đó, tôi lại
           có cái chết mới có thể xin tạ lỗi cùng quê hương,      phải lo tìm việc khác để làm nuôi con.
           nên anh rất hiểu tâm trạng người quân nhân vừa           Tôi nhờ nhà thờ tìm cho tôi chỗ làm, và tôi
           đã nhảy xuống biển tự vẫn vừa rồi.                     được nhận vào nấu ăn cho một nhà hàng Việt, với
             Tôi nhìn Hậu, thấy sự xót xa trong mắt Hậu, tôi      sự dành giụm, mấy năm sau tôi mua được một căn
           vội bấu chặt lấy cánh tay Hậu:                         nhà nhỏ đủ cho mẹ con tôi ở. Tôi tiếp tục như vậy
             - Hậu, Hậu đừng làm vậy, đã không có ích gì          và nuôi con cho đến lúc nó ra đại học. Bây Giờ
           mà còn làm cho Vân dưới suối vàng buồn thêm,           Nam đã là một luật sư. Nó tìm được chỗ làm tốt
           và còn những người còn sống, đồng bạn Hậu, mẹ          cùng với một luật sư người Mỹ gốc Việt.
           con chị còn cần đến Hậu.                                 Hiên nay tôi đã ngoài lục tuần. Tôi vẫn sống
             Vào  đến  đảo,  chúng  tôi  cũng  được  đón  tiếp    độc thân nuôi con, dù có rất nhiều người thương
           đàng hoàng. Mỗi gia đình được chia cho một căn         và xin cưới tôi. Trong tim tôi, bao giờ cũng chỉ có
           lều vải. Chúng tôi là những người gần như đầu          một hình bóng duy nhất của người lính không biết
           tiên đến đảo, được đối đãi rất tốt. Mỗi ngày nhận      tên mà tôi vẫn xem anh như chồng mình. Tôi cứ
           được 3 khẩu phần. Cuộc sống trên đảo cũng tạm          cầu nguyện Trời Phật cho tôi gặp lại anh ấy dù chỉ
           qua  ngày  trong  lúc  chờ  đợi  Uỷ  Ban  Liên  Hiệp   một lần là đủ mãn nguyện rồi. Nam từ nhỏ vẫn hỏi
           Quốc quyết định cho tương lai của những người          cha nó đâu, tôi giải thích cho con cha nó là một
           di tản.                                                người lính trước đây của binh chủng Biệt Động
             Trên đảo có một văn phòng đại diện Liên Hiệp         Quân Việt Nam Cộng Hoà.
           Quốc, họ cần những người biết tiếng Pháp, tiếng
           Anh  để  làm  thông  dịch  viên.  Hậu  và  tôi  tình   40 năm sau
           nguyện vào làm vì chúng tôi nói thạo 3 thứ tiếng.
             Sau đó thấy Hậu độc thân, họ hỏi anh muốn đi           Buổi tối hôm đó, tôi đi dự đám cưới con của
           đâu và có thân nhân ở đâu, Hậu bảo anh đã liên         bạn,  tôi  không  thể  nào  ngờ  là  mình  đã  gặp  lại
           lạc được với vợ chồng em gái anh ở Mỹ và chịu          người xưa. Anh đưa tôi về nhà, tôi mời anh hôm
           bảo trợ cho anh, và anh đã được đồng ý cho đi Hoa      sau đến chơi và để cho anh biết một chuyện mà
           Kỳ. Sau đó đến tôi, thấy tôi thạo tiếng Anh, và có     anh không bao giờ ngờ đến.




                                                                                                               280

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   275   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285