Page 277 - index
P. 277

Sáng hôm sau, anh dậy sớm trở về trại vì đã hết      giờ tôi đã sinh nở xong, cháu bé trai ra đời trong
           phép. Anh hôn tôi nồng nàn, từ giã Vân và tôi. Tôi     tình thương của tôi và Vân. Tôi đặt tên cho cháu
           nhìn theo anh...hình như tôi vừa mất một cái gì        là Việt Nam, gọi Vân là dì Vân giùm cho cháu bé.
           thật thương qúi...                                     Mỗi lần tôi ngồi cho con bú, tôi nhớ anh ấy kinh
                                                                  khủng, không biết bây giờ tiểu đoàn của anh đã
           3. GIỌT NƯỚC MẮT BIẾT ĐAU                              trôi nổi ở chiến trường nào.
                                                                    Quán chúng tôi bây giờ rất đông đảo, tấp nập
             Quán  Vân  và  tôi  bây  giờ  khách  thật  đông,     đủ hạng khách, nhất là lính. Nhưng lúc này tôi
           ngoài trại lính bên cạnh, tấp nập khách thương di      cảm nhận hình như có gì không yên ổn lắm; trên
           chuyển hàng ngang thành phố, thêm gia đình vợ          gương mặt của những đám lính đến uống nước ở
           con lình cũng lên đây để thăm viếng chồng, anh,        quán, lúc này có vẻ lo âu, tôi nghe lóm ở họ những
           em trai cho tiện. Quán bây giờ không còn là ổ gái      tiếng di  chuyển, thuyên chuyển, nào những địa
           giang hồ mà là quán café và quán ăn. Vân cũng          danh như Đồng Xoài, Bình Giả...Pleime.
           chán cái nghề mà thiên hạ vẫn gọi là nhơ nhớp và         Tiếng máy bay trực thăng rền trên đầu, ngoài
           đê tiện. Vân trở về với đời sống bình thường, ngày     đường cái những xe tăng, xe cứu thương, xe jeep,
           ngày  lo  công  việc  rót  rượu  và  các  thức  uống,   từng đoàn convoi chở đầy lính không biết đi đâu...
           mướn thêm người để tiếp khách, phần tôi vì tôi         và càng ngày càng nghe tiếng súng, tiếng đại bác,
           giỏi về nấu ăn nên Vân để trọng trách này cho tôi      tiếng bom gần lại. Tôi đâm lo, tôi nói với Vân,
           đảm đương.                                             Vân cũng nghĩ như tôi, thấy tương lại bấp bênh
             Cuộc đời tôi không ngờ lại có sự thay đổi bất        quá.
           ngờ không tính trước, vì vài tháng sau, tôi đang         Trong toán lính còn đóng ở đơn vi cạnh quán,
           thái rau cải, bỗng cơn buồn nôn thúc tôi chạy vào      có một người mặt mày thật chân hậu, dễ mến, xem
           nhà sau ói, và tắt kinh: tôi mang thai với người       ra hình như rất cảm nàng Vân và nàng ta cũng vậy,
           lính không biết tên.                                   Vân đối với anh ta rất đặc biệt. Thấy anh mặc áo
             Tôi nửa mừng nửa lo, mừng là tôi sẽ lên chức         hoa rừng, trên vai có mang chữ V, tôi hỏi nhỏ một
           mẹ, nhận ra tôi đã yêu thương anh ta vô cùng và        người  lính  bạn  anh,  anh  ấy  trả  lời,  ah,  Hậu  nó
           tôi muốn giữ cái bào thai này như một kỷ niệm          mang lon trung sĩ mà chữ nghĩa lính gọi là cánh
           đẹp của đời mình, lo là không biết rồi đây cái thai    gà đó chị.
           lớn lên, rồi tôi sẽ làm gì và đi đâu, tôi kể cho Vân     Một trưa quán ít khách, tôi ngồi ru cháu bé ngủ
           nghe, tôi muốn bỏ quán đi về quê quán để sinh nở       ở nhà sau, để cho Vân và Hậu (anh ta tên là Nghĩa
           nhưng Vân cản lại, Vân bảo thứ nhất là tôi mang        Hậu) nguyên buổi trưa. Lúc Hậu trở về đơn vị,
           thai,  không  chồng  lại  mang  tiếng  đồ  gái  chửa   Vân gọi tôi tâm tình, Vân thố lộ với tôi là hai anh
           hoang, thứ hai tôi lấy gì để sống và nuôi cháu bé,     chị mết nhau lắm, và Hậu bảo Vân, Hậu muốn
             Vân bảo tôi hãy ở lại với Vân, nó rất tốt với tôi,   cùng Vân thành vợ chồng ngày Hậu mãn lính. Vân
           thương tôi như ruột thịt, ở lại đây, dù sao tôi vẫn    bằng lòng chờ đợi anh. Vân thú hết với Hậu về đời
           sống qua ngày được, tôi mềm lòng, cảm ơn Vân           Vân, nhưng Hậu bảo Hậu không nề hà dĩ vãng của
           và tiếp tục công việc của mình.                        nàng, Hậu bảo Vân và tôi là hai sắc hoa trong thời
             Đêm đêm trước khi ngủ, tôi vẫn lấy hình người        loạn. Vân rất vui và cảm động tấm lòng độ lượng
           lính không biết tên ra nhìn, nhớ anh ấy như nhớ        của Hậu, Vân nói nhưng làm sao anh giới thiệu
           người tình hay người chồng của mình. Nhiều khi         Vân với gia đình của Hậu ở Đà Lạt lần tới khi anh
           tôi nghĩ dại, lỡ anh chết ở chiến trường, chắc tôi     được nghỉ phép vài ngày, Hậu trả lời không cần
           khóc đến giọt nước mắt cuối cùng, và vui là biết       phải nói rõ Hậu gặp Vân ở đâu, hơn nữa, anh lớn
           bây giờ tôi còn thêm một kỷ niệm sống với anh          rồi và anh là lính cuộc đời nay sống mai chết nên
           sau mấy đêm thương yêu nhau thật như hai người         anh muốn cho Vân hưởng hạnh phúc cùng anh
           tình.                                                  cho dù vài tháng, vài ngày, vài giây....Vân hứa sẽ
             Ngày tháng cứ theo nhau trôi qua, cuộc sống          lấy Hậu làm chồng và sau đó sẽ gửi quán lại cho
           tạm ở quán Vân và tôi cũng đắp đổi qua ngày. Bây       tôi trông nom.




                                                                                                               277

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   272   273   274   275   276   277   278   279   280   281   282