Page 273 - index
P. 273

Cánh Hoa Thời Loạn
             LTS: Đây là  một chuyện thật, không có một             Tôi mất anh đã hơn 40 năm rồi, ngày mà quê
           chút nào hư cấu, chúng tôi là một người lính tác       hương còn rền vang tiếng súng, tiếng đại bác.. của
           chiến,  chiêm  nghiệm,  có  một  sự  huyền  bí  mà     những trận chiến ác liệt như Pleime, Đồng Xoài,
           không giải thích được trong việc trùng phùng giữa      Bình Giả...
           cha con sau 40 năm, người SQ/BĐQ hoàn toàn               Lúc đó tôi còn là một người đàn bà 25 tuổi, mở
           không biết mình đã có một đứa con, TCDV chỉ            một quán rượu gần đồn lính, thời bấy giờ không
           hiệu đính các lỗi “hỏi ngã”, còn giữ nguyên toàn       biết làm gì để nuôi cuộc sống còn của mình, cha
           bộ lời kể của người trong cuộc.                        mẹ chết, có người yêu đi lính cũng đã gục ngã trên
             TCDV  cho  đăng  câu  chuyện  hi  hữu  này,  để      chiến trường, nhà cửa tiêu tan vì chiến tranh, buồn
           riêng tặng cô Hoàng Mai, chủ Snack-Bar tại mũi         quá, nhân có con bạn học cũ hoàn cảnh gần như
           Nhà Bè các năm 1969, 1970 và các bạn MN đã             tôi, nhưng nó còn đau hơn tôi là chồng nó bỏ gia
           từng đóng quân nơi này.                                đình đi tập kết ra Bắc, bỏ lại vợ con nheo nhóc
             Germany, 12.03.2016                                  buôn thúng bán bưng sống qua ngày. Hai đứa tôi,
             - Điều Hợp Viên DĐ Ngôn Ngữ Việt,                    nhìn vẫn còn mặn mà lắm, ngày còn đi học là hai
             - Chủ Nhiệm TCDV.                                    hoa khôi của Gia Long. Bây giờ nghĩ lại thời gian
             LÝ TRUNG TÍN (TĐ51/LĐ6BĐQ/QLVNCH)                    đẹp này chỉ còn trong hoài niệm. Tôi bây giờ đau
                                                                  đớn nói ra, mình đã là một cô gái giang hồ, nôm
             Đây là chuyện thật của người bạn học cũ của          na là gái điếm. Khách của Vân và tôi gần như là
           tôi và người lính Biệt Động Quân VNCH, sau 40          lính, vì thành phố tôi đang ở gần một trại lính. Vân
           năm  thất  lạc  nhau  vì  chiến  tranh,  một  bất  ngờ   rủ tôi mở quán rượu ở đây vì vậy, lính là những
           duyên trời đã cho anh chị gặp lại nhau, và tôi được    người không có tương lai, sống chết không biết
           nghe anh chị kể cho tôi về một phần đời của họ         ngày nào nên họ ăn chơi bạt mạng, hễ cuối tháng
           đầy vui, buồn, sợ hãi, chán chường của một người       lãnh lương ra là đến quán nhậu, rượu chè, gái...họ
           con gái đẹp đã vì hoàn cảnh mà ra nông nỗi ấy,         sống như vậy, lao mình vào những ly rượu mạnh
           của một người trai thời loạn thất chí, vì không làm    hay những cuộc truy hoan để quên nỗi sợ những
           tròn trọng trách đối với núi sông. Hôm được anh        tiếng súng, những tiếng đại bác, những hầm chông
           chị mời đến nhà chơi, qua một tách trà sen Huế         cọc nhọn đang chờ, quên đi tử thần đang rình đâu
           (anh chị và tôi đều gốc Huế), anh nhìn vợ, âu yếm      đó.. Cũng may là Vân và tôi không còn gia đình,
           bảo:                                                   nếu không tôi không biết phải ăn nói làm sao với
             - Em kể lại chuyện tình mình cho Mousti ( nick       cha mẹ mình về cái nghề tôi đang làm! Lúc mới
           của tôi ) nghe đi, anh nghĩ Mousti sẽ thích chuyện     đầu chưa quen với nghề này, tôi ghét lắm những
           tình đẹp của mình, đẹp như một cổ tích...và chị bắt    bàn tay vô tình để lên không đúng chỗ trên thân
           đầu kể, anh ngồi nghe, lâu lâu thêm vào một vài        tôi, hay tiếng đùa giỡn quá trớn của những anh
           chi tiết..                                             lính uống say, khi tôi đi ngang qua bàn, víu vai tôi
             Anh nhìn tôi, tay vuốt tóc chị, nói với tôi:         xuống, ôm mặt tôi đặt chiếc hôn nặc nồng mùi
             - Cánh Hoa Thời Loạn. Xong quay lại nói với          rượu... có lúc tôi chán nản, muốn bỏ nghề đi tìm
           chị:                                                   một nghề khác dù không đủ tiền nuôi mình, nhưng
             Anh phải đem em về lại Huế ngày nào đó nhé           sau đó, ngày qua ngày, tháng qua tháng rồi cũng
           cưng.                                                  bắt đầu quen. Tuy vậy nhiều khi nhì Vân ngả ngớn
             Hạnh phúc thật là nhỏ bé mà đồng thời cũng           với mọi người, ăn mặc hở hang, lắm lúc nó ngồi
           thật lớn vô cùng.                                      luôn trên chân khách, ỏn ẻn như muốn làm tình
             Gặp nhau chỉ có một giờ                              luôn ngay tại chỗ. Tôi nhìn những cử chỉ ấy, rồi
             tình yêu bất tận chẳng ngờ tái sinh...               thấy tởm cho chính mình luôn. Có những chàng
             (Thơ của an )                                        lính  trẻ  khuôn  mặt  còn  non,  có  thể  nặn  ra  sữa




                                                                                                               273

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   268   269   270   271   272   273   274   275   276   277   278