Page 269 - index
P. 269

chiến. Những năm tháng ở tù cải tạo, tôi thật sự         Bé em nói đúng. Một thằng em, thằng em trong
           không còn nghĩ đến việc đó nữa.                        đơn vị, gọi lên nghe thật tình cảm như gọi thằng
             Năm 1984, sau khi ra tù, tình cảm thôi thúc          em trong gia đình mình.
           khiến tôi về thăm Xuân Lộc. Về thăm Xuân Lôc             Ghé qua nhà Bé em không đầy mươi lăm phút
           như về thăm quê nhà, một quê nhà không có nhà          rồi  lại  chở  nhau  đi.  Vùng  đất  này,  xóm  làng
           cũ, vườn xưa, không có người thân thích chờ đợi,       này,trước kia mình là người quen nhưng bây giờ
           Nhưng thật không ngờ, không bao giờ nghĩ đến.          là người lạ, bị để ý thì phiền. Mới ra tù, tờ giấy ra
           Người đàn ông nhỏ con, một mắt đứng bên chiếc          trại mang theo trong người dể bị thu hồi lắm. Bé
           xe đạp thồ chờ khách ở bến xe đò lại là Bé em.         em hiểu điều đó nên không ép tôi ngồi lâu.
             - Xin lỗi, có phải là ông thầy, à à là anh không?      Đèo nhau trên xe đạp, chầm chậm đi khắp nơi
           Bé em hỏi.                                             trong thị trấn chiến trường cũ, tâm sự, nói cười
             Tôi chìa tay ra. Bé em đưa cả hai tay chụp lấy.      không ai để ý.
           Chiếc  xe  đạp  thồ  cũ  kỹ  rơi  ngã  xuống.  Cả  hai     Nhớ lại đêm rút quân, bây giờ vẫn còn buồn.
           chúng tôi nhìn chiếc xe ngã, cùng cười.                Đêm đó, đi bên cạnh, Thượng sĩ Bé anh nhiều lần
             - Bằng và Tùng? Tôi hỏi.                             yêu cầu tôi cho Tiểu Đội thám báo ở lại Xuân Lộc
             Bé  em  không  trả  lời  ngay  mà  hỏi  lại  tôi  về   chờ  đợi  ba  người  trở  về.  Lúc  đó  tâm  trạng  tôi
           Thượng sĩ chỉ huy và anh em Tiểu đôi thám báo.         không yên. Tôi không nghĩ nhiều đến cuộc đụng
             Khi nghe tôi nói “Đầy đủ, chỉ có thiếu ba cậu”,      độ với VC trước mặt vì đánh nhau là chuyện bình
           gương mặt Bé em như bừng sáng với những giọt           thường. Hình ảnh những người vợ lính, con lính
           nước mắt đang ứa ra: “Trời ơi! Em biết mà, em ở        đứng trước cổng trại  Long  Giao,  căn  cứ  Trung
           đây bao năm chờ anh Bé, chờ bạn bè, bây giờ thì        Đoàn 48 mới làm mình suy nghĩ, đau lòng. Họ
           quá sung sướng ông thầy ơi”.                           lặng lẻ nhìn theo đoàn quân trong đó có chồng, có
             Bé đưa mắt nhìn về khu đồn điền cao su, giọng        cha mà không một lời than, tiếng khóc. Chồng đi,
           buồn:  “Bằng và Tùng không còn nữa từ những            cha đi, vợ con ở lại trong trại gia binh. Đêm nay
           ngày đó anh à”.                                        họ thế nào? Ngày mai họ ra sao?
             Một người đàn bà vừa kéo hai xách hàng xuống           Dường như tôi đã nói với Bé anh với giọng bực
           xe, quay mặt nhìn Bé em, gọi:                          bội “Nếu được thì tôi cũng dẫn cả Tiểu đoàn quay
             - Anh chột, cho tôi về Bảo Chánh.                    lui”. Từ đó Bé anh im lặng.
             Bé em gượng mỉm cười nhìn người đàn bà, nói:           Tiểu đoàn sau khi về Long Bình, cùng Trung
             - Bà chị thông cảm, xin gọi người khác, hôm          Đoàn lên Trãng Bom làm tuyến chận ngay bên
           nay tui gặp bạn cũ, mừng quá, phải đi lai rai với      này đường xe ủi đất đào sâu cắt ngang Quốc Lộ1
           nhau một lúc…                                          để làm cản trở xe tăng T54 của quân CSBV tiến
             Thấy tôi nhìn vào con mắt chột của mình với          về Biên Hòa. Ngày nào Bé anh và anh em trong
           vẻ ái ngại, Bé em cười:                                Tiểu Đội thám báo cũng đứng bên này tuyến trông
             - Ở bến xe này, em có tên là anh chột xe thồ.        chờ bóng ba người bạn xuất hiên bên kia để nhào
           Người gọi, người nghe đều thích.                       qua cứu, nhưng mãi đến ngày 27 tháng tư, TĐ lại
             Tôi ngồi lên xe đạp để Bé em chở về nhà.             một lần nữa theo lệnh rút lui. Bóng ba người hạ sĩ
             - Về nhà em lai rai rồi em chở ông thầy đi khắp      vẫn không thấy. Từ đó, xem như Bé em, Bằng và
           Xuân Lộc thăm cảnh củ người xưa. À, mà ông             Tùng đã hy sinh.
           thầy tìm thăm ai ở đây?                                  Còn ba người, trong thời gian đó, sau khi thất
             -Tự nhiên nhớ Xuân Lộc mà đi. Bây giờ bất            lạc đơn vị bị VC phát hiện, rượt theo “bắt cho
           ngờ gặp lại một người em.                              được bọn trinh sát nguỵ”, như tiếng la lối om sòm
             Tôi nói và thân mật vỗ vào lưng Bé em. Chiếc         của VC khắp nơi trong rừng. Ba người đã không
           xe đạp nghiêng nghiêng như cùng xúc động với           thể tìm đến điểm hẹn. Bằng bị thương ở bả vai trái
           người đang cầm tay lái. Giọng Bé em run run:           ngay từ khi bị VC phát hiện, bắn xối xả một loạt
             - Một thằng em chứ anh ba!*.                         AK, may mà chỉ trúng một viên. Lúc đó Tùng ẩn
                                                                  mình sau một thân cây lớn, phóng dao găm cứu




                                                                                                               269

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   264   265   266   267   268   269   270   271   272   273   274