Page 264 - index
P. 264

muốn sống và chết ở Thủ dầu Một nên không đi             Tốt nghiệp xong, Lệ bàn với ba Nghĩa, lúc này
           mặc dầu trong thời gian ở Sàigòn, Nghĩa đã cải         đã có vợ và một đứa con trai 2 tuổi, ba Nghĩa đồng
           trang về thăm và mời ông bà đi.                        ý, Lệ đi mua vé máy bay về Việt Nam tìm cha mẹ
             Sau 5 tháng ở trong trại tạm cư ở Guam, Nghĩa        và các em. Sau hơn 10 năm bế quan toả cảng cả
           và Lệ được một nhà thờ bảo trợ đi South Carolina.      nước sắp chết đói, lúc này (từ 1985) chế độ bắt
           Từ đây, Nghĩa xin Basic Grant của tiểu bang để         buộc phải mở cửa cho kinh tế thị trường nên cũng
           vào Đại học học Kỹ sư cơ khí. Ngoài giờ học,           dễ dàng cho Lệ đi lại.
           Nghĩa  đi  làm  part  time  cho  tiệm  Sears  ở          Lệ và một người bạn thân về đến Chu Lai vào
           downtown để lấy tiền chi phí ăn ở cho hai cha con.     một buổi chiều mùa Hạ năm 1990 sau khi đã lặn
           Nghĩa xin cho Lệ vào học ở trường tiểu học địa         lội đi bằng đủ thứ xe từ Sàigòn ra miền Trung. Sau
           phương, có xe bus nhà trường đưa đón mỗi ngày          15  năm,  quang  cảnh  cũ  đã  thay  đổi  nhiều.  Có
           và ăn sáng, ăn trưa miễn phí vì hai cha con Nghĩa      những căn nhà mới mọc lên nhưng cũng có nhiều
           chưa có lợi tức. Nghĩa chỉ thêm bài vở cho Lệ mỗi      căn trại cũ biến mất. Chỉ có bãi biển, trông vẫn
           buổi tối sau khi cơm xong. Lệ thông minh nên học       như trước mặc dù có nhiều hàng quán mọc lên bán
           rất nhanh. Để giúp ba Nghĩa, nó biết đặt nồi cơm       thức ăn, thức uống cho du khách. Trại Gia binh
           điện, luộc rau, luộc trứng, làm những món giản dị      ngày nào không còn. Lệ muốn được gặp lại những
           rồi chờ ba Nghĩa về ăn cơm.                            người hàng xóm của ba má Lệ ngày xưa như vợ
             Mặc dầu vào ngang thiếu căn bản 4 lớp đầu            chồng bác Sáu, vợ chồng chú Đàm, vợ chồng cô
           (học trình Hoa Kỳ), nhưng Lệ đã học xong lớp 5         Bé…để hỏi thăm về cha mẹ và các em nhưng đi
           Việt Nam, Lệ học lại với ba Nghĩa và một cô giáo       quanh  quanh  làng  xóm,  Lệ  không  kiếm  ra  một
           Mỹ dạy kèm (tutor) tất cả những gì cần thiết chưa      người quen cũ.
           được học ở các lớp dưới, nhất là Anh ngữ, vì vậy         Lệ đeo cái thẻ bài vào cổ như ngày 23-3-1975
           Lệ tốt nghiệp Trung học lúc mới 17 tuổi với điểm       ra bãi biển Chu Lai, nhà nào Lệ cũng vào hỏi thăm
           trung bình 4.0, một thành tích vượt mức ngay với       và cho con cái họ quà bánh Lệ đem từ Hoa Kỳ về,
           học sinh bản xứ.                                       giơ chiếc thẻ bài cho họ coi và hỏi thăm xem có ai
             Nhiều lúc Lệ nhớ ba má, nhớ các em day dứt           biết  ba  má  và  các  em  Lệ  không?  Nhưng  tuyệt
           nhưng nghe ba Nghĩa khuyên, Lệ phải cố quên.           nhiên không ai biết. Vốn đã có định kiến, Lệ xin
           Lệ cũng nghĩ và tự nhủ lòng, có khóc, có nhớ ba        phép chính quyền sở tại, không quên quà cáp cho
           má và các em cũng không làm được gì, chỉ cản trở       họ, để mở phòng mạch khám mắt miễn phí cho
           việc học. Đã từng ở trong cảnh nghèo của cha mẹ        mọi  người.  Một  Nữ  bác  sĩ  Hoa  Kỳ,  cô  Ruthie
           ở Việt Nam, Lệ biết được đi học thế này là một         O’Brien, bác sĩ gia đình, vốn là bạn thân và cùng
           diễm phúc vì vậy Lệ cố gắng và chăm chỉ hết mức.       ra trường một ngày với Lệ, cùng đi với Lệ về chơi
           Ba Nghĩa cũng khuyên Lệ, sau này có thể có bang        thăm miền Trung Việt Nam, nhân dịp cũng bỏ đồ
           giao giữa Hoa Kỳ và Việt Nam, khi ấy Nghĩa sẽ          nghề ra khám bệnh và cho thuốc cùng những lời
           tìm cách hỏi thăm tìm ra tung tích ba má và các        khuyên hữu ích để phòng ngừa bệnh tật. Các gia
           em Lệ. Lệ nghe thế lại tạm yên lòng và hy vọng.        đình đến khám mắt và khám tổng quát, nhất là
             Mùa Thu năm đó, Lệ vào trường Đại học Y              những ông già bà cả đều được hỏi về Trung sĩ Lê
           khoa South Carolina. Sau 3 năm, Lệ lấy Cử nhân         văn Buôn, Tiểu đoàn 1, Trung đoàn 1, Sư đoàn 2
           Sinh  Vật  học với  lời khen của Hội đồng Giám         Bộ binh vào tháng 3 năm 1975 nhưng không một
           Khảo.  Lệ  chuyển  qua  học  ngành  Nhãn  Khoa         ai biết. Mỗi buổi chiều khi khám bệnh xong, Lệ
           (Opthalmology). Năm 1990, Lệ đậu bằng Bác sĩ           và Ruthie thường ra bãi biển Chu Lai ngồi ngắm
           Nhãn Khoa hạng tối Ưu với lời ngợi khen của Ban        sóng và ngắm hoàng hôn trên biển, nghe những
           Giám Khảo. Lệ được mời dạy môn Nhãn Khoa               tiếng rì rào của sóng biển chạy vào bờ rồi lại trườn
           cho  Sinh  viên  cùng  trường.  Lệ  hỏi  ý  kiến  ba   ra xa. Thấy bạn buồn vì không tìm ra gia đình,
           Nghĩa, sau đó Lệ xin khất cho đến khi trở về từ        Ruthie lựa lời khuyên nhủ và hỏi Lệ có còn muốn
           Việt Nam.                                              đến nơi nào khác để kiếm không? Lệ nghĩ chỉ có
                                                                  hai nơi khác ba má Lệ có thể ở là Nha Trang, quê




                                                                                                               264

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   259   260   261   262   263   264   265   266   267   268   269