Page 263 - index
P. 263
Tấm thẻ bài mang thẫm máu anh Lệ, đứa con thất lạc của chị Buôn được đưa lên
Máu Việt Nam mang tình của mẹ tầu Hải quân với chiếc thẻ bài đeo toòng teng nơi
Tình của mẹ không bao giờ hận thù ngực. Người ta thấy có khắc tên: Lê văn Buôn Số
quân: ….. Họ hỏi Lệ. Lệ nói đó là tên ba nó, ba
Anh anh có biết Buôn của nó, bị lọt lại với má và ba đứa em tại bãi
Tấm thẻ bài của anh để lại biển Chu Lai. Mới đầu Lệ sụt sùi khóc nhưng có
Cuộc chiến này vẫn còn đó không thôi người đàn bà ngồi gần bảo nó khóc không ích gì.
Cuộc chiến này vẫn còn đó anh ơi Nó cắn răng nghe lời bà này, làm theo những gì
người ta chỉ bảo. Tiếng nổ làm cho nó ù tai nhưng
Sau cuộc chiến này còn chi không anh? cái sợ làm nó quên cả. Kể từ lúc quả lựu đạn nổ,
Còn chi không anh? nó gần như mê đi cho đến khi có người vớt nó đưa
Hay chỉ còn lại tấm thẻ bài lên ca-nô rồi lên tầu.
Đang lạnh lùng trên tay em Người vớt nó lên ca-nô và đưa nó lên tầu, nhận
nó là con nuôi là một Thiếu Uý Hải quân mới ra
Giọt máu nào là của mẹ trường. Sau thời gian huấn luyện dài đằng đẵng,
Niềm tin nào? là của em tim anh còn đầy ắp tình người dành cho đồng
Ôi trên tấm thẻ bài này hương và cả nhân loại. Ước mơ của anh là những
Tấm thẻ bài này, đã từng chuyến hải hành xa, đi đến chân trời góc biển, đi
Ấp ủ tất cả giấc mộng yêu đương. đến những đô thị lớn hoa lệ, nguy nga, ngợp ánh
đèn về đêm và nườm nượp xe cộ, người đi bộ trên
Mộng yêu đương không bao giờ đến hè phố ban ngày.
Không bao giờ đến nữa vì anh Anh tên Lê trọng Nghĩa, 28 tuổi, quê quán ở
Không còn mang tấm thẻ bài miệt Thủ dầu Một, ra trường với hạng cao trong
Trở về bên em. số hơn 60 sinh viên tốt nghiệp trường Sĩ Quan Hải
Quân Nha Trang và hiện là một sĩ quan ưu tú của
Mộng yêu đương không bao giờ đến Giang đoàn 240 đóng ở miền Trung. Chiếc tầu
Không bao giờ đến nữa vì anh Nghĩa và đứa con nuôi là Lệ về đến bến Bạch đằng
Không còn mang tấm thẻ bài Sàigòn vào tuần đầu tháng 4-1975, đang lúc
Trở về bên em. Sàigòn lên cơn sốt y như miền Trung mấy tuần
trước. Nghĩa đưa Lệ đến gửi vợ một người bạn
CHUYỆN ĐẦY XÚC ĐỘNG KỂ VỀ TẤM trong trại Sĩ quan bến Bạch đằng, lại gửi tiền và
THẺ BÀI CỦA CÔ BÁC SĨ VIVIAN LE nhờ Xuân Hà, tên vợ người bạn, đi mua sắm quần
áo và những thứ cần thiết hàng ngày cho Lệ. Xuân
Câu chuyện được bắt đầu vào sáng ngày 23-3- Hà nhìn Nghĩa rồi nhìn Lệ và hỏi nhỏ Nghĩa:
1975…… - Con bé xin được ở đâu mà xinh quá vậy? Tốn
Sau khi chồng và con trai bị chết vì đạn pháo vài tạ gạo nữa là đã ra dáng tiểu thư rồi. Anh lựa
kích của VC đồng thời bị thất lạc đứa con gái hay lắm.
trong ngày di tản tại tại bãi biển Chu Lai, chị Buôn Nghĩa nghiêm nét mặt bảo Xuân Hà:
quấn quýt chạy khắp nơi để hỏi thăm về đứa con - Chị đừng nghĩ vậy. Ba má nó và ba đứa em
gái của mình…chị đã được một người chạy nạn còn kẹt lại Chu Lai. Chỉ có mình nó được tôi cứu
cho biết: lên tầu. Tôi nhận nó làm con nuôi.
“Con bé khoảng 9 hay 10 tuổi mặc cái áo xanh, Xuân Hà tính đùa thêm một câu nhưng thấy
quần đen, cổ có đeo cái thẻ bài của lính là con chị mặt Nghĩa lạnh như tiền nên không dám cợt nhả
sao? Nó được một người trên ca-nô nhào xuống nữa.
nước bơi vào vớt nó đưa lên ca-nô ra tầu lớn rồi. Ngày 28-4-1975, Nghĩa lại mang Lệ lên một
Thật là may mắn cho nó!”… chiếc tầu Hải Quân HQ thực lớn để chạy sang
Guam. Nghĩa con một, cha mẹ Nghĩa đã lớn tuổi
263
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX