Page 119 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 119
Tôi không thèm nói chuyện với ông bác sĩ và lập những khu tử thủ như xưa kia ở Bình
nữa vì ông không cùng nằm chung một chiến Long ở An Lộc, ở Khe Sanh. Tôi không ngờ
hào với tôi. Ông ở mút chỉ ngoài sau. Tôi tôi phải rời khỏi nước Việt Nam.
thèm nói chuyện với Mê.
Trên đường bước ra cổng, có anh binh nhì
Quân Y kia đưa tay lên chào lon Trung Sĩ
Nhất của tôi, tôi chào trả lại, lòng hân hoan…
ừ ừ ít nhất tôi cũng còn hiện diện trong quân
đội.
Mê hỏi:
- Nặng không Dê?
Tôi giả vờ mặt rầu rầu:
- Chắc là hải mổ
Mê rú lên: Chuyến Tàu Định Mệnh - VN Thương Tín 1975
- Trời ơi!
Tôi khoái chí vì hình như Mê lo lắng cho tôi Ngày mai, chiếc tàu Việt Nam Thương Tín sẽ
nhiều lắm. Làm sao trên đời này có được một nhổ neo về lại Việt Nam. Chính phủ Mỹ
người lo cho mình thì có phải đó là niềm hạnh giành quyền quyết định cho từng cá nhân một,
phúc tuyệt vời? Tuy nhiên tôi cũng phải trấn ai về thì sẽ được chu cấp cho một số ít vận
an nàng: dụng cần thiết. Tôi suy nghĩ miên man, có
- Thiệt ra thì ông có quẹt cho thuốc đỏ và nên về hay không? Có những người biểu
hình như các ông ấy còn hải họ nhau để đừng về vì Việt Cộng rất tàn ác, sẽ thủ tiêu và
bàn là có nên mổ hay không? Nhưng Dê thấy giam nhốt tất cả các quân nhân.
khỏe lắm rồi. À mà bây giờ mình đi đâu đây? Những người Bắc tản cư từ năm 1954 đã đưa
Đi uống sinh tố há? họ ra làm một ví dụ hùng hồn vì sao họ đã bỏ
Mê nhỏ nhẹ: miền Bắc Cộng Sản để chạy vào trong Nam.
- Tùy anh.
Mê ơi, nếu cuộc đời của em cứ tùy anh thì có Có cụ gào lên:
lẽ đến một lúc nào đó em sẽ rách bươm ra. "Giời ơi! Mầy cứ rượt theo ông mãi!"
Tương lai của anh chắc chắn là những chuỗi Có những người chưa chuẩn bị tinh thần để
ngày... Thôi không dám nghĩ tới nữa. làm một chuyến đi xa rời tổ quốc, gia đình,
- Mê ơi, sau uống sinh tố xong rồi, mình ra nơi chôn nhau cắt rún. Họ muốn về, họ hy
Đại Nam coi him Mùa Hè Năm Ấy nha? vọng rằng dù dưới chế độ nào, dù ai là Tổng
- Dạ! Thống, cũng phải lo cho dân.
Mùa Hè Năm Ấy… Ông người Bắc gầm lên: "Chú... nhầm!".
Xém chút đã có đánh lộn nhau.
Mà ngày ấy Mê cho tôi hôn lên má nụ nồng
nàn. Tôi thề với Mê, chỉ có một mình em thôi Tháng 9, 1975, chiếc tàu Việt Nam Thương
đủ làm tôi vui sướng. Mê thề với tôi, chỉ một Tín hụ hồi còi dài rời bến trực chỉ Việt Nam.
mình Dê thôi khiến em hạnh phúc ngập tràn. Cả hơn ngàn người lòng ngổn ngang trăm
Vậy mà hôm nay, nơi đây, trên đảo Guam, tôi mối. Ngong ngóng, chờ đợi lo âu. Không còn
lưỡng lự có nên về lại nước Việt Nam có Mê chắc là quyết định mình có đúng?
và có cha mẹ với anh tôi? Trên bong tàu gió lộng. Tôi thầm thì:
Ngày hôm di tản chiến thuật xuống chiến - Mê ơi, anh về lại bên em. Cha ơi, mẹ ơi, anh
hạm, tôi cứ tưởng là quân đội sẽ tái phối trí lại ơi, con về.
117