Page 294 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 294
một mình nên mấy tên này thường hay lui bằng Honda 67, giờ thấy mấy anh chạy xe
tới ve vãn, chị cũng cười cười để giữ khách, còm nhom, nhưng vui tính đạp bằng xe đạp.
lấy lòng ban quản lý, tụi ba de, có chỗ cho Tôi kêu một xe về quê theo địa chỉ cha tôi
mình mua bán. Nhưng rồi biết tánh chị, viết trong thư gởi tôi khi còn trong trại tù.
trên góc xe chị để một “tượng cứu chuộc” Xa quê hương từ bé lên Saigon ăn học, nên
nên tụi nó cũng ngại, chỉ dừng lại tán gẫu quê hương nơi đây đối với tôi mờ nhạt,
kiếm ly café, hay mua cái vé nhờ chị bán lại không có cái tâm trạng nao nao trong hồn
kiểu chợ đen. Có giọng bắc nữ the thé vang như những bài văn, thơ diễn tả. Với tôi,
lên trên loa: Saigon mới là quê hương.
Xe ngừng trước nhà, tôi thoáng chút rờn
- Quý khách đi tuyến đường thành phố Hồ
Chí Minh đi Trà Vinh, tài một xin vui lòng rợn, hơi thở có vẻ khó hơn, cái cục ngấn cổ
lên xe, xe chúng tôi sắp đến giờ khởi hành… tôi chạy lên chạy xuống, dù đọc đường đã
xin nhắc lại… toan tính nhiều câu chào khi gặp mặt,
Tôi quay qua tính nói về những điều đột nhưng sao tôi bỗng nghẹn cứng họng…
ngột chị đã giúp tôi nhưng chưa kịp chị lại Căn nhà thân yêu hồi bé đây ư? Nơi chen
nháy nháy rồi nói : chúc bầy con và đôi vợ chồng nghèo, ky cóp
cho con cái
- Anh về cho tôi gởi lời thăm hai bác, với lại ăn học…
mấy chú thím trong nhà, mấy đứa nhỏ, (nói
rồi chị xua tôi) – ra xe đi anh, vậy nha Cha tôi
nha…. chị liếc qua anh chàng nhân viên rồi nghe tiếng,
quay đi. ông ngưng
Người Saigon hay quá, nhanh nhẹn, đùm rửa chân, vì
bọc thương yêu đến những người sa cơ, từ ruộng
gặp khó khăn một cách lạ thường. Lên xe mới về, ông bước ra, ôm lấy tôi nói nhỏ: “Về
chật như cá hộp, vé được mua hàng dãy luôn rồi hả con…”, chỉ bấy nhiêu, ông lặng
khá tốt. Ngồi vào ghế, tôi lần lần nghĩ lại… lẽ, tình cảm cha tôi không lộ ra bên ngoài,
mới 1 ngày ra trại, tuy quá ngắn nhưng sao tôi biết vậy, và có lẽ ông cũng không còn
có nhiều điều lạ xảy ra vậy…? nước mắt, khi thằng em tôi đi Thiết Giáp,
Lại ngủ thiếp đi…. chết trận ngoài Hoài Ân cuối năm 1974. Lẽ
ra tên nó phải là tên tôi, tôi Nguyễn Huệ, nó
Xe chưa đến bến đã rộn ràng, người người Nguyễn Nhạc (vì theo sử, nhà Tây Sơn ông
nhốn nháo lo lấy hành lý, tìm lại dép. Tôi Nhạc là anh của ông Huệ).
cũng vội túm lấy cái bao nilon có bộ quần
áo cũ, theo mọi người xuống xe. Vươn vai Nhớ khi nghe tin nó mất, mấy ngày xác
thở, ngáp một cái dài rồi định hình cái bến đóng hòm kẽm chuyển về quân y viện Đoàn
xe… Ái chà chỗ này ngày xưa là gì không rõ? Mạnh Hoạch, Tiểu Khu Bình Thuận, chờ
Chung sự vụ Vùng III ra chuyển, mấy ngày
Ra khỏi bến, xe đạp, xe lôi chèo kéo,… Xe lôi ông khóc khô nước mắt. Tôi… nước mắt lại
xưa được kéo bằng xe Gobel, Sach, thậm chí
292