Page 154 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 154

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               đơn điệu  vây phủ nơi làm việc. Anh đang đi, hoàn
               toàn không nhìn thấy gì (dù đã đi qua hàng trăm lần)
               đến nổi sắp băng qua nàng, cũng không biết. Nhưng
               nàng nhận ra anh từ xa rồi tiến về hướng anh, trao ra
               một nụ cười dịu dàng, chỉ vào lúc cuối, khi sắp lướt
               qua nhau, nụ cười ấy mới rung hồi chuông trong ký
               ức để đưa anh ra khỏi tâm sự đang thẫn thờ.

               “Anh đã không nhận ra em.” Anh muốn xin lỗi nhưng
               thốt  ra lời  nói  vụng về, vì  đã  đưa họ  quay lại  câu
               chuyện đau lòng năm xưa, lẽ ra nên giữ im lặng. Họ
               đã không gặp nhau mười lăm năm, cả hai đều già đi.
               “Em đã thay đổi nhiều vậy sao?” Anh trả lời, không.
               Ngay cả đây là lời nói dối, cũng không hẳn,  không
               hoàn toàn đúng, vì nụ cười dịu dàng kia (hàm chứa
               một ý nghĩa kín đáo và thận trọng cho một loại nhiệt
               tình lâu dài nào đó) vừa xuất hiện sau một thời gian
               dài xa cách mà không hề thay đổi, khiến anh bối rối:
               gợi lên hình  ảnh rõ ràng của người phụ nữ trẻ mới
               ngày nào,  đến nổi anh phải cố gắng dứt khoát quên
               ngay, vì bây giờ nhìn thấy cô trước mặt gần như một
               bà già.

               Anh hỏi cô đang đi đâu và định làm gì. Cô cho biết,
               không thể làm gì khác hơn là chờ đợi chuyến tàu lửa
               tối nay để đi về Prague. Anh tỏ ra thích thú cuộc gặp
               gỡ  bất  ngờ,  rồi  họ  đồng  ý  với nhau,  (lý do  chính
               đáng), vì hai quán cà phê trong vùng quá đông người
               và bẩn thỉu, anh mời cô về căn hộ độc thân, không
               quá xa, ở đó có cà phê, trà, và quan trọng hơn là sạch
               sẽ và an tâm.
               2.
               Ngay từ đầu,  đã là một ngày xấu. Chồng  cô được
               chôn  cất  vào  nghĩa  trang  địa  phương,  nhờ  ước
               nguyện kỳ lạ cuối cùng của ông. (Hai mươi lăm năm
               trước, cô đã sống ở đây với ông trong một thời gian
               ngắn như cô dâu mới, rồi họ dời đi Prague, nơi mười


                                         154
   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159