Page 149 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 149

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               Kể cho nàng nghe chuyến đi trên tàu S.S.Roma, và
               công viên Finsbury với Y.M.C.A. Chuyện những buổi
               tối ngồi với bà Croft. Khi tôi kể chuyện mẹ tôi, nàng
               khóc. Chính  Mala đã an ủi tôi, một buổi tối đọc báo
               Globe,  tình  cờ thấy  cáo  phó  của  bà  Croft. Tôi  đã
               không nghĩ đến bà trong mấy tháng nay, lúc bấy giờ,
               sáu tháng  mùa hè đã trở thành quãng  thời gian  xa
               vời trong trí nhớ, nhưng khi biết tin bà qua đời, tôi bị
               xúc động đến nổi khi Mala ngẩng lên khỏi áo len đã
               thấy tôi lặng lẽ nhìn vách tường sửng sốt. Bà Croft là
               người chết đầu tiên ở Mỹ mà tôi thương tiếc. Là một
               cuộc đời đầu tiên mà tôi ngưỡng mộ. Cuối cùng, bà
               đã rời mặt đất này, cũ kỹ và một mình, không bao giờ
               trở lại.
               Chuyện của tôi, không lạc lõng gì nhiều. Mala và tôi
               đang sinh sống trong một thành phố khoảng hai mươi
               dặm từ Boston,  trên một đường phố rợp bóng cây
               như con đường qua nhà bà Croft. Chúng tôi mua căn
               nhà có phòng dành riêng cho khách, có vườn trồng
               cà, không cần phải mua vào mùa hè. Chúng tôi đã
               trở thành công dân Mỹ, có thể lãnh An ninh Xã hội khi
               về hưu.  Mặc dù,  vài năm  một lần,  về thăm  viếng
               Calcutta, nhưng chúng tôi đã quyết định sẽ sống ở
               đó khi về già. Tôi đang làm việc tại thư viện của một
               đại học nhỏ, con trai theo học đại học Harvard. Mala
               không còn trùm đầu với áo sari, về đêm không còn
               hay khóc nhớ cha mẹ, nhưng thỉnh thoảng  khóc vì
               nhớ con. Vì vậy, chúng tôi lái xe đến Cambridge thăm
               viếng hoặc chở con về nhà ăn cơm bốc tay lúc cuối
               tuần và nói tiếng Bengali. Tôi lo rằng con tôi sẽ không
               giữ được những điều này sau khi chúng tôi qua đời.
               Bất cứ lúc nào lái xe đến Cambridge, tôi luôn luôn đi
               theo  đại lộ Massachusetts,  bất  kể giao  thông  đông
               nghẹt. Bây giờ, hầu như khó nhận ra những tòa lầu
               xưa, nhưng mỗi khi đến đó, ngay lập tức sáu tuần lễ
               đầu tiên hiện về như mới hôm qua. Lái xe chậm lại,

                                         149
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154