Page 145 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 145

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               sẽ, hai bàn chải đánh răng xếp nằm cạnh nhau, bánh
               xà phòng Pears nằm trong đĩa  xà phòng. Tôi không
               quen mùi thơm dầu dừa nàng xoa vào da đầu mỗi tối,
               hoặc âm thanh nhẹ nhàng của các vòng đeo tay vang
               lên khi nàng di chuyển quanh  nhà. Sáng nào  nàng
               cũng thức dậy trước tôi. Buổi sáng đầu tiên khi tôi
               bước vào bếp, nàng đã hâm nóng món ăn thừa, đặt
               trong cái đĩa với một muỗng muối trên mép đĩa, nghĩa
               rằng tôi sẽ ăn cơm cho điểm tâm, như hầu hết những
               ông chồng Bengali. Tôi cho nàng biết, ăn bắp ngào là
               đủ rồi. Sáng hôm sau, khi tôi vào đến nhà bếp, nàng
               đã đổ sẵn bắp ngào vào bát.

               Một buổi sáng, nàng đi bộ với tôi đến M.T.I. tôi đưa
               nàng đi thăm khuôn viên trường. Sáng tiếp theo, khi
               đi làm, nàng hỏi  lấy vài đô la. Tôi đưa ra một cách
               miễn cưỡng dù biết đây là chuyện bình thường. Khi
               đi làm về, thấy một cái gọt khoai tây trong ngăn bếp,
               vài chiếc khăn trải bàn, món cà-ri gà nấu với tỏi và
               gừng tươi trên lò. Sau bữa ăn, tôi đọc báo, trong khi
               Mala ngồi ở bàn trong bếp đan áo ngắn tay cho nàng
               với len xanh hoặc viết thư về nhà.

               Hôm thứ sáu, tôi đề nghị, đi chơi. Mala đặt chiếc áo
               len xuống, biến mất vào phòng tắm. Khi nàng hiện ra,
               tôi hối hận vì đã đề nghị. Nàng mặc áo Sari lụa, mang
               thêm nhiều  vòng tay, bới  tóc lên  với một phần  tóc
               phồng  trên  đầu. Nàng  chuẩn bị như  thể đi  dự tiệc
               hoặc tối thiểu đi xem phim, nhưng tôi không có ý định
               như vậy. Buổi tối thật dễ chịu. Thả bộ ngang mấy dãy
               nhà, xuống đại lộ Massachusetts, ngắm cửa sổ các
               gian hàng và tiệm ăn. Rồi, vô tình,  dẫn nàng xuống
               một đường phố yên tĩnh nơi mà nhiều đêm tôi đã lang
               thang một mình.

               Ngừng lại trước hàng  rào dây xích, tôi nói, “Đây là
               nơi anh ở trước khi em đến.”
               “Trông nhà lớn quá vậy?”


                                         145
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150