Page 140 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 140

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               kính lên, liếc nhìn vào tủ, phát hiện các túi trà của tôi,
               “Chúng ta uống trà nhé?”
               Tôi đổ nước vào ấm rồi đun sôi, “Thưa cô, xin lỗi cho
               tôi hỏi chuyện đàn dương cầm là như thế nào?”

               “Bốn mươi năm trước, mẹ tôi từng dạy dương cầm.
               bằng nghề này, đã nuôi chúng tôi khôn lớn, sau khi
               cha tôi qua đời.” Helen chống hai tay lên hông, nhìn
               sửng vào tủ lạnh. Cô đưa tay vào trong sâu, lấy một
               cây bơ trong bọc giấy, cau mày ném vào thùng rác.
               “Như vậy là  được rồi.”  Cô nói  rồi đặc các lon  súp
               chưa mở vào tủ. Tôi ngồi xem Helen rửa bát đĩa dơ,
               buộc túi rác rồi đổ nước sôi vào hai cốc. Đưa cho tôi
               cuốc trà không sữa, rồi ngồi xuống bàn.

               “Thưa cô, xin lỗi, như thế đã đủ chưa?”
               Cô húp một ngụm trà. Son môi in lại  một vệt hồng
               tươi trên vành cốc. “Đủ cái gì?”

               “Súp trong xoong. Có đủ cho bà Croft dùng không?”
               “Mẹ tôi không ăn gì khác hơn. Bà không ăn thức ăn
               đặc sau khi được 100 tuổi. Để xem, tức là ba năm
               trước đây.”
               Tôi sửng  sốt. Cứ nghĩ  rằng bà  Croft chỉ ngoài  tám
               mươi, nhiều lắm là chín mươi. Tôi chưa bao giờ gặp
               người nào sống hơn một thế kỷ. Và người này là một
               góa phụ, sống một mình, càng làm cho tôi thêm mất
               hồn. Tình trạng góa phụ khiến mẹ tôi điên loạn. Cha
               tôi làm thư ký cho Tổng cục bưu điện tại Calcutta,
               chết vì bệnh viêm não khi tôi mười sáu tuổi. Mẹ tôi từ
               chối thay đổi cách sống không chồng. Thay vào đó,
               bà chìm sâu vào thế giới đen tối. Từ đó, tôi, anh tôi,
               những  người  thân,  và  các phòng  khám bệnh  tâm
               thần trên đại lộ Rash Behari đều không có cách nào
               cứu được bà.





                                         140
   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145