Page 142 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 142
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
đàn. Đôi khi, trước khi đi ngủ, tôi xuống cầu thang
nhìn chừng, liệu bà vẫn ngồi thẳng trên băng ghế
hoặc đã vào phòng ngủ. Mỗi thứ sáu, tôi giao tiền
thuê. Ngoài hành động này, tôi không thể làm gì khác
hơn. Tôi không phải là con cái, ngoài tám đô la, tôi
không nợ gì bà.
Đến cuối tháng Tám, hộ chiếu và thẻ xanh của Mala
đã sẵn sàng. Nhận được điện tín về thông tin chuyến
bay, nhà anh tôi ở Calcutta không bắt điện thoại.
Đồng thời, cũng nhận được thư của nàng, chỉ viết vài
ngày sau khi chúng tôi tạm biệt. Thư không có lời
chào, xưng hô với tôi bằng tên, có thể là sự thân mật
mà chúng tôi chưa khám phá ra. Thư chỉ viết vài
dòng.” Em tập viết bằng tiếng Anh để chuẩn bị cuộc
hàng trình. Ở đây em rất cô đơn, sống với trời lạnh.
Bên anh có tuyết chưa? Em, Mala.”
Lời thư không làm tôi cảm động. Chúng tôi chỉ ở với
nhau có vài ngày. Rồi bị ràng buộc vào nhau. Trong
sáu tuần, nàng phải đeo một vòng sắt trên cổ tay, bôi
bột vàng lên một phần tóc, để báo cho cả thế giới
biết, đây là cô dâu. Trong sáu tuần đó, tôi dính dáng
đến sự xuất hiện của nàng như thể bắt đầu một tháng
hoặc một mùa mới, một chuyện không thể tránh khỏi,
dù vô nghĩa ngay lúc đó. Tôi biết về nàng rất ít, trong
khi những chi tiết trên mặt nàng đôi khi hiện lại trong
trí nhớ, nhưng không thể gợi lên toàn bộ khuôn mặt.
Vài ngày sau khi nhận được bức thư, buổi sáng, khi
đang đi làm, thấy một phụ nữ Ấn trên đại lộ
Massachusetts, mặc chiếc áo sari, phần cuối áo thả
lê lết trên bước đi, đẩy một đứa bé trong xe trẻ con.
Một phụ nữ Mỹ dẫn con chó đen nhỏ bằng dây xích
đi ngang một nên. Bỗng nhiên, con chó bắt đầu sủa.
Bà Ấn Độ giật mình đứng lại, con chó chồm lên cắn
chéo áo Sari. Bà Mỹ la mắng con chó, bày tỏ sự đáng
tiếc, rồi vội vã bỏ đi, để bà Ấn tự sửa lại áo quấn và
142