Page 141 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 141

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               Điều khiến tôi đau lòng là nhìn thấy mẹ mất đi sự kiểm
               soát bản thân, ợ hơi hoặc đánh giấm trước mặt người
               khác mà không một chút ngại ngùng. Sau khi cha tôi
               qua đời, để duy trì sinh hoạt trong gia đình, anh tôi bỏ
               học và bắt đầu làm việc trong xưởng dệt sợi đay, từ
               từ lên  chức quản  lý. Nhiệm vụ của tôi  là  ngồi  bên
               chân mẹ và ôn bài cho những kỳ thi, trong lúc bà đếm
               đi đếm lại những vòng đeo trên tay như thể đếm các
               hạt trên bàn tính. Chúng tôi cố gắng canh chừng mẹ.
               Có lần  bà ở trần  đi  lang  thang  đến các kho hàng,
               trước khi chúng tôi đưa bà về nhà.
               Tôi đề nghị, “Tôi rất sẵn lòng hâm nóng súp cho bà
               Croft mỗi buổi ăn tối. Không trở ngại gì.”
               Helen nhìn đồng hồ rồi đứng lên, đổ hết trà vào bồn
               rửa. “Nếu tôi là  anh, sẽ không làm như vậy. Đó là
               những thứ đóng góp vào việc giết chết bà.”
               Tối hôm đó, Khi Helen ra về, chỉ còn bà Croft và tôi.
               Tôi bắt đầu lo lắng vì giờ đây đã biết bà quá già. Lo
               rằng có chuyện gì  sẽ xảy ra cho bà lúc nửa khuya,
               hoặc ban ngày khi tôi vắng mặt. Tuy giọng nói  đầy
               khí lực và uy nghiêm, nhưng tôi biết, chỉ cần một vết
               xước hay cơn ho cũng đủ giết chết một người chừng
               ấy tuổi. Mỗi ngày bà còn sống là mỗi phép lạ. Dường
               như Helen không quan tâm lắm, đến rồi đi, mang súp
               cho mẹ. Hết Chủ nhật này đến Chủ nhật  khác, cứ
               như vậy, sáu tuần mùa hè trôi qua.

               Tôi vẫn về nhà mỗi tối, sau giờ làm việc ở thư viện.
               Ngồi mươi phút trên ghế dài với bà. Đôi khi, tôi ngồi
               rất lâu sau khi bà gục ngủ, vẫn cảm thấy kinh sợ cho
               những năm dài bà đã trải qua trên mặt đất. Đôi khi tôi
               cố hình dung thế giới mà bà đã ra đời năm 1866. Một
               thế  giới  tràn  ngập  phụ  nữ  mặc  váy đen  dài,  chỉ
               chuyện trò trong phòng khách. Bây giờ, khi nhìn hai
               bàn  tay  sưng  khớp xếp  lại  trên  đùi,  có thể  tưởng
               tượng chúng thon gọn mượt mà, gõ lên những phím


                                         141
   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146