Page 143 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 143
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
dỗ đứa bé đang khóc. Bà không thấy tôi đứng đó, sau
cùng, bà tiếp tục lên đường. Thật là một bất hạnh,
điều tôi nhận ra sáng hôm đó, trở thành mối quan
tâm, bổn phận của tôi là chăm sóc Mala, tiếp đón và
bảo vệ nàng. Phải mua cho nàng đôi giày ống đi
tuyết, chiếc áo khoác mùa đông đầu tiên. Phải cho
nàng biết phải tránh đi đường phố nào, đường nào
nhiều xe cộ. Dặn dò nàng mặc áo Sari không để phần
chéo rơi phất phơ dưới chân. Tôi nhớ lại, cảm giác
khó chịu, chỉ cần năm dặm cách xa cha mẹ, đã khiến
nàng chảy nước mắt.
Không giống Mala lúc đó, đối với tôi, tất cả trở thành
thói quen, dùng bắp ngào và sữa, những lần Helen
đến thăm, ngồi trên ghế dài với bà Croft. Điều duy
nhất chưa quen, chính là Mala. Thế nhưng, tôi phải
làm những gì phải làm. Đến văn phòng tìm thuê
mướn của M.I.T. tôi tìm thấy một căn nhà đầy đủ tiện
nghi, cách đó vài dãy phố. Có giường đôi, bếp, phòng
tắm với giá bốn mươi đô la mỗi tuần. Ngày thứ Sáu
cuối cùng, đưa cho bà Croft phong thư có tám đô la,
mang vali xuống cầu thang, báo tin cho bà biết tôi
phải dọn nhà. Bà cất chìa khóa vào túi chứa tiền lẻ.
Điều sau cùng bà yêu cầu tôi là đưa cho bà cây gậy
chống để bà có thể đi ra khóa cửa sau lưng tôi. Bà
nói. “Thôi, tạm biệt.” rồi quay vào nhà. Tuy không chờ
đợi đón nhận bất kỳ cảm xúc nào, nhưng tôi vẫn thất
vọng. Chỉ là người thuê phòng, trả một ít tiền để ra
vào nhà bà trong sáu tuần lễ. Một thời gian ngắn so
với đời người sống hơn một thế kỷ, chẳng đáng gì.
Tại sân bay, tôi nhận ra Mala ngay lập tức. Chéo áo
của nàng không lê lết trên đất, nhưng được phủ lên
đầu theo dấu hiệu e lệ của cô dâu, giống như đã phủ
lên mẹ tôi cho đến ngày cha tôi qua đời. Cánh tay
thon da nâu được xếp một chồng vòng vàng. Một
chấm đỏ vẽ lên giữa trán. Các mép bàn chân được
trang điểm phết màu đỏ. Tôi không ôm, cũng không
143