Page 136 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 136

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               Bà hỏi tôi đã khóa cửa chưa, tôi trả lời đã làm như lời
               dặn dò. Im lặng một lúc. Rồi đột nhiên, bà tuyên bố,
               “Cậu trẻ, có một lá cờ Mỹ trên mặt trăng.”
               “Vâng, thưa bà.”

               “Lá cờ trên mặt trăng, tuyệt diệu phải không?”
               “Vâng thưa bà.” Gật đầu, sợ hãi những gì sắp phải
               nghe.
               “Nói đi, tuyệt diệu.”
               Lần này, tôi ngừng lại, nhìn sang hai bên, đề phòng
               có ai đang lắng nghe, cho dù, biết rất rõ, căn nhà này
               không  có người  lạ.  Tự cảm  thấy  mình  như  thằng
               ngốc. Nhưng đó là điều nhỏ để thắc mắc. Tôi kêu lên,
               “Thật tuyệt diệu.”

               Trong vòng vài ngày, chuyện này đã trở thành thói
               quen. Vào mỗi buổi sáng tôi đi làm thư viện, bà trốn
               trong phòng ngủ ở phía bên kia cầu thang hoặc ngồi
               trên ghế dài, không để ý gì đến tôi, nghe tin tức hay
               nhạc cổ điển trên đài phát thanh. Rồi mỗi chiều tối khi
               tôi trở về, chuyện tương tựa lại xảy ra:
               Bà vỗ lên băng ghế, ra lệnh cho tôi ngồi, tuyên bố có
               lá cờ Mỹ trên mặt trăng, tuyên dương rất tuyệt diệu.
               Sau khi tôi đồng  ý tuyệt diệu. Cả hai ngồi  im lặng.
               Thật là khó xử và đối với tôi, thời giờ dường như kéo
               dài vô tận. Thật ra, cuộc gặp gỡ như vậy chỉ kéo dài
               khoảng mười phút; chắc chắn bà sẽ chìm vào giấc
               ngủ. Bất chợt, bà gục đầu xuống phía  trước ngực,
               như vậy, tôi được tự do lui về phòng mình. Lúc đó, dĩ
               nhiên, chẳng có lá cờ nào đứng trên mặt trăng. Tôi
               đã đọc báo, biết các phi hành gia thấy cờ rơi xuống,
               khi họ quay về trái đất. Nhưng tôi không nhẫn tâm để
               nói  với bà.    Sáng  thứ  sáu,  tuần  lễ  đầu,  tiền  thuê
               phòng đáo hạn, tôi đến chỗ dương cầm trong phòng
               khách để đặt tiền lên nắp đàn. Các phím đàn nay đã
               xỉn sắc, mất màu.


                                         136
   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141