Page 55 - BẢN TIN SINH HOẠT CƯ AN TƯ NGUY SỐ 5
P. 55
55
nên tin vào sức mình là chính và tôi đã dám chấp vô ngay chỗ bán bản đồ và hải bàn M88, trả tiền
nhận đứng ra làm chủ cho chiếc ghe mình, Bây bạc xong, tôi móc hết mở bò ra bỏ hải bàn M88
giờ tôi không còn phải lo lắng việc bãi bến và chủ và tấm bản đồ được bọc thật kỷ trong tấm ny long
ghe lường gạt nhau nữa, mà lo làm sao cho ghe vì sợ hư. Thế rồi tôi bỏ bán bản đồ và hải bàn vô
mình ra đi mà thôi. Cuối cùng tôi cũng biết được trong thùng mở bò nầy, và trở thành một tay sửa
nơi nào bán bản đồ và hải bàn M88. và rất khó xe dọc đường lộ trình từ Saigon về Bà Rịa.
khăn vì những người bán họ rất sợ nếu như người
Thật may mắn cho tôi, trong suốt lộ trình
mua là một tên công an giả dạng thì việc làm ăn tôi không gặp một trở ngại nào. Thế là tôi đã đem
coi như chấm dứt và cả bọn bị bắt hết. Vì vậy những vật dụng thiết yếu nầy về đến nhà gồm
phải có người móc nối mình mới mua được bản bản đồ và hải bàn M88. Chuyện chưa chấm dứt ở
đồ và hải bàn.
đây, bây giờ thì phải cất dấu ở đâu? Lại thêm một
Mua được rồi nhưng bây giờ làm sao đem bài toán nữa cho tôi, để ở nhà cũng sợ mà dấu thì
từ Saigòn về Bà rịa lại là một khó khăn vô cùng, dấu ở đâu? Nhà tôi có xây một bể nước bằng xi
mình không dám tin ai trong thời buổi bấy giờ và măng, không còn cách gì khác hơn, tôi bèn đây
cũng không thể giao cho bất cứ ai thay mình để đi nắp thật chặt thùng mở bò mà trong đó có bản đồ
lấy hai báu vật nầy. Cuối cùng tôi phải chạy có và hải bàn cho xuống bệ nước nằm sát trong góc.
tiền vì mua những món nầy tôi phải trả bằng Tôi lại phải làm sao cho bể nước luôn luôn đầy,
vàng, chuyến ghe dự trù sẽ ra đi trong vòng tháng
tới, không dám lấy khách vì sợ bể sẽ vào tù v.v…
tất cả mình phải tự lo liệu mà thôi, nhờ em tôi có
xập vải nên cũng có được ít tiền để lo cho
chuyến vượt biên.
Khi ra tù gia đình tôi không còn gì cả
ngoài chiếc xe đạp Mini nhỏ xíu mà em An tôi
làm phương tiện đi đây đi đó mà thôi, muốn đem
hải bàn và hải đồ từ Saigòn về tôi phải có một
chiếc Honda. Làm sao mà tôi có được chiếc Hon-
da lúc bấy giờ???
vì vậy khi xài vơi chút ít tôi lại phải qua nhà hàng
Cuối cùng tôi phải liên lạc với Danh, xóm vì chỉ có một vài nhà trong xóm có vòi nước
Trung Sĩ của tôi ở Tiểu đoàn 181 Pháo Binh. Tôi mà thôi. Khi xài như vậy thì họ sẽ tính tiền, cho
nhờ nó làm quen với người bạn và mượn cho tôi
nên bể nước xây là để hứng nước trong mùa mưa,
chiếc Honda để tôi xử dụng trong 1 ngày thôi và và khi không có mưa mà hết nước thì phải đi mua
hôm sau tôi sẽ trả lại. Bây giờ thì tôi đã có vàng, nước ở các nhà còn Fontaine nước của nhà nước
có Honda rồi, có nơi để mua hai báu vật nầy cấp phát. Công việc đi lấy nước cũng không dễ
nhưng đem về bằng cách nào? Đêm này qua đêm
dàng gì vì có rất nhiều người trong xóm nên phải
nọ suy tính mãi, cuối cùng tôi nói với Danh cho
chờ đến phiên mình v.v…Bao nhiêu công việc
tôi mượn chiếc Honda vào ngày mốt, nghĩa là còn cho ngày vượt biên thật khó mà lường được, nào
2 ngày nữa. Tôi chuẩn bị thật đầy đủ cho mình bãi bến, bốc ngưới, dầu, thợ mấy, hoa tiêu v.v…
nào là bộ đồ công nhân, một thùng mở bò cả chục Chỉ sơ hở một chút là tiêu mạng. Ngay cả dầu
ký lô rồi sáng thật sớm tôi chạy Honda về Saigon,
cũng là một trở ngại rất lớn, vì con buôn lợi dụng
Bản Tin SH/CATN Số 5 PHÁT HÀNH NGÀY 24/12/2021