Page 69 - dacsan-bk-2011
P. 69

Trúng số độc đắc





                     Ðã vào Ðông, tuyết đang rơi lất phất, trời buốt   - Rồi anh coi. Tôi sẽ làm chủ chứ không làm tớ.
           giá!  Giòng  Missouri  đóng  băng,  lạnh  lùng,  nặng  nề.   Tôi sẽ là “chef” của tụi nầy. Tôi sẽ đầy đọa tận cùng ác
           Cây rừng khô cành, xương xẩu, lặng thinh. Bầu trời ảm   nghiệt tụi nó cho bỏ ghét. Tôi sẽ sa thải hết một lũ cho
           đạm một màu trắng chập chờn buồn tang tóc. Bây giờ   theo  cụ  Trần  Văn  Hương  về  vườn,  “ngồi  buồn  gãi
           ở  Việt  nam,  quê  tôi  Phan  thiết  đang  là  những  ngày   háng, dái lăn tăn” cho biết lễ độ.
           tháng mát lành lạnh và những cơn gió Bấc héo hắt, khô     - Thôi chú ơi! Mộng du quá. Ai cũng có giấc mơ,
           khan thổi cát từ Mủi né về mịt trời phố nhỏ. Nghĩ về   cũng có hoài bảo. Nhưng giấc mơ, hoài bảo phải thực
           những năm dài xưa cũ ăm ắp kỹ niệm buồn vui “ba-     tế một chút, phải có thể với tay tới nếu không, chỉ là
           ngày-cận-tết”  mà  u  hoài  nỗi  niềm  thênh  thang  xa   viễn vong, ảo tưởng, tếu. Mà chú nầy thật là lạ, “chưa
           vắng…Ở đây không rộn ràng tết tiết gì hết: không làm   đỗ ông Nghè, đã đe hàng Tổng”. Tôi vừa nói, vừa cười,
           mứt, đóng cốm, gói bánh tét, viết liễng, xóc “tôm cua   vừa vỗ vai chú. Chúng tôi tạm chia tay, sắp tới giờ “cà
           bầu  cá”,  hô  “lô  tô”,  ăn  mặc  chưng  diện,  dạo  chợ  tết   thẻ” vào làm việc. Chú nói với theo:
           “cua” gái, “thử” rượu, xem hoa …cái thân già lại vác      - Tý nữa, tôi sẽ nói cho anh nghe. Tôi có tiền, rất
           mặt đi làm. Ðất trời sao vô tình quá, hờ hững quá, côi   giàu. Tôi  sẽ bỏ  vốn  hùn  hạp  với  Station  Casino nầy.
           cút quá, lạnh lùng biêt chừng nào! Thốt nhiên, tôi ngân   Tôi sẽ là chủ mấy thằng Joe, thằng John, thằng Victor.
           nga câu thơ Thôi Hiệu, “nhật mộ hương quan hà xứ thị,   Bọn nó sẽ trở thành công nhân của tôi, khép nép, khúm
           yên ba giang thượng sử nhân sầu” rồi câu thơ dịch của   núm, xin xỏ. lạy lục...
           Tản Ðà, “quê hương khuất bóng tà dương. Trên sông         Chúng tôi là bạn rất thân kể từ quen nhau tháng 11
           khói sóng cho buồn lòng ai!” Ðeo bao tay vào, kéo cổ   năm  1992.  Chú  tên  Hoàng,  bởi  thiếu tóc  nên  có  biệt
           áo ấm lên, tắt máy, mở, đóng cửa xe, chạy thật lẹ vào   danh là “Hoàng Sói”. Chú, người Thủ đức, nhà bên kia
           sở  làm,  bỏ  cụ  bị  vô  locker,  vào  “TDR”  uống  ly  trà   đường với Trường Bộ Binh Thủ Ðức, Trung úy Biệt
           nóng,  kéo  một  hơi  dài  Marlboro...  Ðời  cũng  còn  dễ   kích, biệt phái qua làm Trưởng Cuộc Cảnh Sát Quốc
           thương. Ai đang gọi tên mình, quay lại, thì ra chú em   Gia Dầu Tiếng ở Bình dương, “đi học tập cải tạo?” 5
           bạn tên Hoàng.                                       năm về, nghèo xác nghèo xơ. Chú thường tâm sự, “dẫu
                     Chú Hoàng, còn gọi là Hoàng Sói, gia đình qua   gì, bây giờ cũng đỡ khổ. Ðỡ khổ vì không còn bị Công
           Mỹ  cuối tháng  11  năm  1992  với  HO.14, sau  tôi  một   an khu vực hạch xách đủ điều. Ðỡ khổ vì không còn
           tuần, ở cạnh bên nhà. Tính tình chú vui vẻ, lạc quan,   người ta khinh mình thằng “khố rách áo ôm”, ngay cả
           thich bầu bạn, khoái uống beer, hút thuốc và ham học.   bà con ruột thịt”. Ngày đầu tiên qua Mỹ làm “house-
           Giáp mặt, với cung cách lạ thường, chú lôi tôi ra ngoài   keeping” ở “Comfort Inn”, lao động tay chân cực nhọc
           “hall way”, vừa bí mật, vừa hết sức tươi tắn có chút gì   với tiền “lương 4 đồng rưởi muôn năm”, chú chịu khó
           huyênh hoang, huyễn hoặc và nói: “Anh Bình, tôi thật   làm; chùi cầu tiêu đầy cứt, dọn quần lót đầy máu, làm
           sự  chán  đời  làm  thuê,  làm  mướn  nầy  quá”.  “Thì  dĩ   vệ sinh bồn tắm đầy lông,...chú văng tục, chửi thề, nhất
           nhiên,  ai  thích  bao  giờ,  nhưng  không  làm,  lấy  gì   định vào gặp con “supervisor” Mỹ trắng, mập thù lù,
           sống!?” Tôi trả lời.                                 hách xì xằng, trả thẻ về. Nghĩ “mình mà đi làm những
               - Không. Vẫn sống và sướng một đời huy hoàng     công việc nầy à!?” Chú đã ráng học thêm chữ nghĩa,
           chớ.                                                 nghề nghiệp hy vọng đỡ tủi và thong dong hơn. Qua cả
                    -  Chú  nói,  tôi  không  hiểu  gì  cả.  Không  đi  làm,   một năm rưởi vừa làm vừa học mệt đừ ở “Electronics
           tiền đâu? Cướp ngân hàng, già quá rồi, ở tù mọt gông!   Institute”  mới  lấy  được  cái  “Diploma”  về
           Lượm được tiền, không dễ ai đánh rơi. Trúng độc đắc,   “Microprocessor  Technology”.  Cái  “Diploma”  không
           triệu triệu lần không tới tay mình.                  ai  thèm  mướn.  Cái  “Diploma”  lộng  kính,  treo  đó  để
               Giọng điệu hơi gay gắt, chú nói:                 làm kỷ niệm, để làm bài học dạy con rằng “ba qua đây
               - Cái bọn đầu trâu mặt ngựa hách xì xằng, sai biểu   lỡ thầy lỡ bạn, phải vừa làm những công việc hạ đẳng
           mình  như  đầy  tớ,  còn  nặng  nhẹ  đủ  điều,  anh  không   kiếm ăn vừa phải cắp sách đi học, hy vọng một tương
           thấy sao? Tôi ức lắm.                                lai khá hơn. Các con còn trẻ, hãy cố gắng”. Vốn liếng
               -  Thì,  tôi  thấy  chớ!  Chịu  đựng,  nhẫn  nhục  thôi,   tiếng Việt thì nhiều mới đậu được Tú tài II và vào được
           làm sao khác được. Cũng vì tiền và sự sống, chúng ta   Thủ Ðức, nhưng chữ nghĩa tiếng Mỹ thì ít nên, “bôn ba
           phải cắn răng, phải ôm bụng mà chịu!                 chẳng qua thời vận”, chú chịu vào đây làm nghề rửa
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 68
   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74