Page 73 - dacsan-bk-2011
P. 73
- Ði anh. Thà mình chờ luật sư chớ, luật sư không tận tầng thứ ba. Tôi sửa soạn lại áo quần, tự nghĩ mình
chờ mình đâu, lỡ hỏng việc. như chú Mán về thành, đâm ra vụng về, lung túng. Vào
Tôi cảm thấy như ruột gan chú thím đang cháy văn phòng, chúng tôi được cô thư ký trẻ tuổi, xinh đẹp,
phừng phừng, nóng hổi. Cả hai lật bật đứng ngồi không đon đả chào hỏi, mời ngồi chờ luật sư và vui vẻ hỏi
yên, nét mặt không dấu hạnh phúc và niềm vui tột từng người, ai uống gì, “coffee”, “tea”, “Coke”... Tất
cùng. Lên xe, tôi và chú Hoàng ngồi hai ghế trước. cả im lặng. Một bầu không khí căng thẳng, nghiêm
Thím Hoàng và cháu Trình ngồi ghế sau. Sợ như hết trang lạ thường! Khoảng mười lăm phút sau, một
giờ hay bụng dạ đang nhảy múa, chú Hoàng lái xe có người Mỹ trắng, mập mạp, đứng tuổi bước ra, tươi
hơi lạng quạng, nhưng không sao. Chú nói; cười, tự giới thiệu là luật sư Lawrence Doster, bắt tay
- Anh đừng lo. Tôi chỉ sợ không kịp giờ mà thôi. người một và niềm nở “very glad to see you”. Sau khi
- Hẹn mười một giờ. Bây giờ mười giờ. Ðây tất cả ngồi vào ghế, ông ta hỏi chúng tôi đến đây cần
xuống đó hai mười phút. Chú ngủ gà ngủ gật cũng còn ổng giúp gì, “hire” ổng về việc gì. Chú Hoàng chìa tôi
quá sớm. Thong dong một chút, không trể đâu. “Ði đâu “tờ-giấy-đáng-bạc-triệu”. Phần vì Việt Nam mới qua,
mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây”. tiếng Anh tiếng Mỹ còn kém, trật giọng, sai âm, lượm
- Anh yên tâm, tôi biết lo bổn mạng quý giá ngườì thuộm; phần vì chưa quen cung cách giao tế, nhất là
triệu phú. Anh biết không, lúc “học tập cải tạo” ra, trong trường hợp nầy, tôi nói mà không biết trúng trật
chúng tôi nghèo rớt mồng tơi ở miệt quê Thủ đức. Nhà gì và ông luật sư có hiểu được rằng, chúng tôi đến đây
hai vợ chồng bốn con, rách rưới, đói meo. Làm đủ nhờ ổng giúp lảnh số tiền trong tờ giấy nầy hay không!
nghề lao công vô cùng cực khổ, vẫn thiếu trước hụt Vừa nói, tôi vừa đưa ông ta “tờ-giấy-đáng-bạc-triệu”
sau. Xã hội ruồng rẫy, Bầu bạn xa lánh. Thân thuộc mà chú Hoàng nhập tâm luôn miệng gọi. Luật sư
làm ngơ. Việt cộng thì thù hằn tàn nhẫn. Anh nghĩ Lawrence cầm tờ giấy, Chúng tôi lặng thinh, hồi hộp,
xem, ngày giỗ Họ, mình lựa con gà mái dầu mập béo lắng nghe. Thoáng liếc qua, không cần xem xét kỷ, ông
nhất, cột chặc, sợ sẩy mất. Bà xã, mấy đứa con nhìn ta vừa cười nhêch nửa miệng vừa nói lớn là, “đừng
theo, thèm chảy nước miếng, tiếc hùi hụi. Ði xe đạp quan tâm nó, đây chỉ là một “sweepstake” thường thấy
cọc cọc cạch cạch mười mấy cây số, bể bánh, đứt dây ở Mỹ, không có gì cả, chỉ là sự quãng cáo đùa dai mà
“chain”, từ Thủ đức về Sài gòn mệt toát mồ hôi hột, thôi. Các anh chị chẳng cần “hire” tôi làm chi. Trên
ngất ngư cái thân còm cỏi thiếu ăn thiếu mặc. môi cười ông ta, tôi thấy có chút gì chua cay, đắng
Chú nói mà không dấu được nỗi buồn mênh nghét. Trong giọng nói ông ta, tôi nghe như có âm
mang. Tôi cảm thông, im lặng, không ngắt lời. hưởng nghiến răng ken két có vẻ gì giận dữ, khinh thị,
- Người bà con biết nhận con gà, nhưng không cười chê: “đồ lũ mọi bần tiện, ngu ngơ”. Ðứng dậy
đếm xĩa gì đến mình. Không ai mở miệng một lời với bước đi, mặt lạnh như tiền, không nói lời “I’m sorry!”
thằng cựu tù khố rách áo ôm nầy. Dựng chiếc xe đạp Khuôn mặt chú Hoàng tái mét, cứng đơ và hình như
cà tàng vào thành nhà, ra lu múc gáo nước lạnh uống tóc chú đang rụng, đang rụng từng sợi để lại mái đầu
đỡ khát, vấn điếu thuốc rê, ngồi chồm hỗm, phì phà sói bóng. Thím Hoàng bơ phờ, thất vọng một cách hốt
cho đỡ tủi. Ðằng kia có nước trà, có thuốc đầu lọc, có hoảng, đau khổ hết sức. Thằng Trình nhìn ra ngoài láu
người đon đả chào hỏi. Người ta tới đây bằng xe gắn liêng như muốn tìm đường mà chạy. Con thư ký trẻ
máy, với những biểu thị giàu có, nhưng keo kiết vài tuổi, xinh đẹp thay lòng đổi dạ nhanh như sao xẹt. Mới
trái cam, vài trái quít. Mình đến đây cái áo nhà quê hồi nảy nước nước, non non mời mọc. Bây giờ ra dọn
không lành lặn, chiếc quần xăng ống cao ống thấp cùng cái ly, cái lon trên bàn, cố tình làm cho kêu lố cốp, lộp
chiếc xe đạp quăng ngoài đường không ai thèm lấy dù cộp mà miệng thì câm thin thít, không xì ra một tiếng,
có con gà mái dầu là cả phần gia tài. Tàn giỗ, rôm rả dù chỉ “see you again” cho đỡ đau lòng, đau đầu.
chia tay, quà cáp biếu xén. Mình lủi thủi đi về, không Chúng tôi lẳng lặng ra về. Mộng mị, hoang tưởng
ai kêu tên họ mình ra chửi một tiếng. Nay triệu phú, xây trên ảo vọng tuyệt vời, một thoáng tiêu tan. Tôi
Hoàng Sói nầy đến bằng xe hơi, bằng hột xoàn, bằng đọc được nỗi đau, nỗi buồn trên những khuôn mặt đó
đồng hồ Rolex, cúng bò, cúng heo, ở ngoài đường cũng và trong lòng những người đó. Tội nghiệp.
có người lạy mời vào. Ðời khốn nạn!. Trên đường về, không ai có một lời. Ðể bớt căng
Xe qua những “buildings” tân thời cao ngất sang thẳng, tôi nói:
trọng và những dẫy nhà xưa cũ rêu phong rệu rã, tôi thì - Cuộc đời có đó, không đó. Cái nầy vốn không
thầm “thế sự thăng trầm quân mạc vấn…”. Chú Hoàng phải của mình có mà muốn ôm vào. Ôm “cái không
tìm “parking”. “Downtow” khổ nhất là kiếm chỗ đậu có” vào thì làm sao mà có “cái có”? Nó như vậy là như
xe. May quá, kia rồi. Chú lái vào “garage parking”, lên vậy. Có điều, hổm rầy mình mất ăn, mất ngủ vì nó, cho
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 72