Page 74 - dacsan-bk-2011
P. 74

nó một giá trị cao quá, ôm ấp và kỳ vọng to tát nơi nó
           quá. Nó chỉ là một giá trị vẽ vời trong tưởng tượng cho   Trả lại tôi
           nên, không có, không còn là đương nhiên. Chú không
           phải ưu phiền mà chi. Lấy sức mai đi làm.                 Trả lại tôi con đường xưa êm ả
               - Vậy là, ta đã không có số làm ông triệu phú! Ta     Áo học trò lụa trắng dáng mong manh
           cứ  phải  “cà  thẻ”  lao  công,  lao  động!?  Mai  tiếp  tục   Phất phới bay bên hàng lá me xanh
           “cày” và cứ bị xài xể dài dài! Ðời chỉ có những giấc hư
           ảo, mộng  mị, vụn vỡ. Quây ra sau, nhìn thím Hoàng        Vành nón nhỏ nghiêng nghiêng tình e ấp
           đang ngả đầu ra ghế như người hết hồn, mất vía, chú       Nắng vàng hoe vòng tay ôm chiếc cặp
           nói tiếp:                                                 Bước dịu dàng trên dốc sỏi lao xao
               - Thôi bà à, về làm miếng cơm nguội hôm qua cho       Phượng thắm rơi từng cánh buổi chiều nao
           đỡ bụng lép kẹp mấy hôm nay bửa ăn bửa không. Tiền        Hương trinh nữ thơm lừng nương lúa mạ.
           không có, xe không có, nhà không có, chạy lại chiếc       Xa rồi nhỉ! Tháng ngày nơi đất lạ
           Mitsubishi  cũ  rích  cũ  rang.  Quây  qua  tôi,  chú  còn   Núi cây rừng che khuất dấu tương lai
           ráng,“thử  một  lần  chót,  thứ  Năm  nầy,  vợ  chồng  tôi
           cũng  nghỉ  làm,  ở  nhà  chờ  họ  có  đem  tiền  lại  hay   Đêm chập chùng sương lạnh nỗi đắng cay
           không. Lỡ rồi! Mấy hôm nay đã mất ăn, mất ngủ, mất        Thèm khói thuốc vàng tay người lính chiến
           tiền cả tiền đi làm”                                      Đêm từng đêm hoả châu soi phòng tuyến
               Tôi vừa bước vào phòng ăn TDR, xuýt xoa lạnh,         Khô bờ môi thơm vị ngọt trinh nguyên!
           đã thấy chú Hoàng ngồi đằng góc kia một mình, đang        Tóc buông dài biêng biếc.....nhớ muôn miên
           nhả khói thuốc, có vẻ buồn, tư lự. Bước lại gần, tôi hỏi   Trăng vời vợi lòng mơ về phố chợ
           chú cái việc đó như thế nào. Chú lắc đầu, tỏ vẻ thất      Đèn leo lét canh khuya nàng mong đợi
           vọng,  nói:  “Ðồ  ba  xạo,  có  cái  con  khỉ  khô  gì.  Anh
           không thấy tôi ngồi đây hay sao? Nếu có, tôi đã nằm       Bóng người xa hun hút chẳng quay về
           khoèo  ở  nhà  rồi  còn  đâu.  Qua  đây,  nhiều  chuyện  lạ   Tháng ngày trôi Thánh nữ mãi thẫn thờ
           hoắc cứ xảy ra dài dài, dân tỵ nạn đầu hôm sớm mơi        Quỳ trước Chúa nguyện dâng hồn vô tội!
           biết đâu mà đỡ”. Những chuyện lầm lỡ, lầm lẫn xẩy ra
           không ít. Cuộc đời cách nhau nửa vòng trái đất làm sao    Hoa Lài khoe sắc
           giống nhau. Hơn nửa đời người ở cõi Ðông, mới chưa
           tới ba năm ở cõi Tây thì, làm sao ta hiểu nổi thì làm
           sao ta không bước lỡ đường, lỡ nhịp. Tôi hiểu. Sau đó     Các bạn hỡi! Quê Hương mình lửa khói
           vài  ngày,  tôi  được  biết,  con  một  người  bạn,  cũng  bị   Dưới cùm gông bọn quỷ đỏ vô nhân
           một  trường  hợp  tương  tự,  cũng  nghỉ  việc, ở  nhà  chờ   Vạn bất công cùng áp bức bủa giăng
           người ta mang tiền lại. Chờ mãi không thấy ai. Giận,
           cười  xòa  rồi  thôi.  Không  mặn  mòi  như  gia  đình  chú   Hãy vùng dậy bởi tồn vong Dân Tộc
           thím  Hoàng.  Vài  năm  sau,  nhà  tôi  cứ  nhận  nhiều   Bạn có thấy triệu đoá lài khoe sắc?
           “sweepstates”,  loại  “tờ-giấy-đáng-giá-bạc-triệu”  nầy.   Mang Tự do -Nhân Bản đến mỗi người
           Nhưng “biết rồi, nói mãi”, tôi quẵng đi.Tôi hỏi giỡn:     Nụ hương thơm toả ngát một góc trời
           “bây  giờ  chú  còn  đuổi  thằng  Joe,  thằng  John,  thằng   Đang rực rỡ từ vùng Đông sang đất Á
           Victor nữa không”. Chú cười méo: “nó đuổi mình thì        Hãy đứng lên! Bạn người dân yêu nước.
           có”.  “Còn  chiếc Mitsubishi  Galant đời  1985  chú hứa   Máu đào rơi để bảo vệ non sông
           cho tôi đâu?” Tôi đùa dai một chút. Chú vừa đứng dậy,     Bốn nghìn năm gầy dựng bởi tổ tông
           vừa trả lời: “bán mẹ nó ba trăm, lấy tiền xài rồi cha”./.
                                                                           Từng chiến thắng vang lừng câu oanh liệt
           Nguyễn Thừa Bình                                          Kìa quỷ dữ mau cúi đầu hối tiếc
           Những ngày vui buồn trên xứ người.                        Trước Anh Linh ngời sáng của tiền nhân
                                                                     Trả Quê Hương sông núi cho Toàn Dân
                                                                     Non nước Việt, hồn thiêng Dân Tộc Việt.

                                                                     CSVSQ Lê Văn Toàn

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 73
   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79