Page 79 - dacsan-bk-2011
P. 79
nuốt nước mắt vào trong mà đành chịu. Lầm lũi, nhẫn trại tị nạn ở Mã Lai. Tôi và hai em gái ở đây 3 tháng,
nhục sống trong địa ngục trần gian. Những ngày đầu sau đó được định cư tại Hoa Kỳ theo diện quân nhân.
dường như tuyệt vọng rã rời, nhưng từ niềm tin tôn Cuộc đời tôi đã sang trang mới.
giáo tận đáy lòng mình, đêm đêm tôi vẫn dâng lên Trơ trọi, bơ vơ nơi xứ người nhưng niềm vui lớn
Chúa những lời nguyện cầu nên tâm hồn được cảm nhất là tôi đã thật sự hít thở được khí trời tự do, không
thấy một điều gì đó rất thiêng liêng, an ủi, sưởi ấm để còn phải sống những ngày đen tối, nghẹt thở trong chế
dần dần lóe lên một tia sáng hy vọng ở cuối chân trời. độ cộng sản bạo tàn nữa. Tôi tự hiểu rằng mình sẽ bắt
Vào dịp Tết 1981, tôi được ra khỏi tù, tạm dung đầu làm lại từ đầu bằng tất cả ý chí và nghị lực. Đúng,
thân tại Vũng Tàu. Nhìn cuộc sống tang thương của xã làm lại từ đầu với hai bàn tay trắng. Có tự do thì sẽ có
hội và nhất là gia đình, tôi tự nhủ với lòng mình: tất cả nếu mình chịu khó và nhất là không nản lòng.
“Bằng mọi giá, phải tìm cách vượt thoát tìm tự do, Tôi chấp nhận tất cả mọi khó khăn để xây dựng cuộc
may ra còn có thể tự cứu lấy bản thân và giúp đỡ cha đời mới, để đùm bọc hai đứa em tôi với tất cả tình
mẹ, anh em phần nào. Chỉ có một con đường duy nhất thương và trách nhiệm.
là vượt biên, không thể sống dưới ách thống trị của Lòng tôi luôn hướng về quê nhà với niềm thương
bọn cộng sản được!” Vậy là, chỉ mới 2 ngày ra khỏi nhớ khôn nguôi! Hình ảnh người cha kham khổ, chỉ
nhà tù cộng sản, tôi đã tìm mọi cách để liên lạc với các còn duy nhất một chiếc quần tây để đi lễ nhà thờ với vẻ
nhóm tổ chức vượt biển. Người anh ruột của tôi đã mặt khắc khoải, buồn lo và uất ức. Hình ảnh người mẹ
thấu hiểu được quyết tâm của đứa em nên đã tìm mọi suốt đời nhẫn nhục, chịu đựng, hy sinh cho chồng cho
cách có thể. Cả 3 lần toan tính đều thất bại. Không nản con, cơ cực đến mức chỉ còn hai chiếc quần sa-tanh gọi
lòng, chuyến thứ 4 do anh tôi tổ chức đã sẵn sàng. Lúc là tương đối lành lặn. Hình ảnh các anh, chị, em tôi còn
đó, ngoài người anh và người chị, tôi còn có hai đứa kẹt lại, đang phải vật vả từng ngày với miếng cơm
em gái trú ngụ tại Vũng Tàu. Tôi đã bàn bạc với anh manh áo, thấp thỏm âu lo cho tương lai mờ mịt…
tôi và quyết định mang theo hai đứa em gái. Đứa em Những hình ảnh thân thương ấy đã giúp tôi càng thêm
gái út của tôi, năm đó 14 tuổi, gầy guộc, thơ ngây, ngơ rắn rỏi, vượt mọi khó khăn để tìm mọi cách mưu sinh
ngác. Tôi và gia đình thương nó nhất, vì nó là gái út, nơi xứ lạ quê người. Năm tháng qua đi, trời không phụ
phải chịu nhiều thiệt thòi ngay từ tuổi ấu thơ khi gia lòng người kiên nhẫn, dần dà cuộc sống của tôi tạm ổn,
đình bị khánh kiệt. Vì vậy, dù biết rằng chuyến đi có lo cho hai em gái đi học và chắt chiu gửi về giúp cha
thể gặp bất trắc, rủi ro, nhưng lòng tôi đã quyết, nhất mẹ, anh em. Năm 1988, cha tôi già yếu qua đời tại quê
định phải mang hai đứa em gái theo cùng. Anh tôi nhìn nhà. Tôi đã làm thủ tục bảo lãnh mẹ tôi qua đoàn tụ sau
tôi nghẹn ngào, lo lắng: “Chuyến này ghe thì nhỏ mà đó vài năm. Người mẹ qua bao năm trường lận đận cơ
số người đi thì quá nhiều. Anh lo quá chú Tư nó à! Hay cực, tuổi già bóng xế, nay đã được sum họp cùng các
là hoãn lại chuyến tới xem sao”. Tình cảnh rất khó xử, con, thật không có niềm vui, hạnh phúc nào bằng!
số người chen chúc trên ghe khá đông, có thể gặp nguy Lòng tôi rất mãn nguyện vì đã chu toàn trách nhiệm
hiểm không chừng, nhất là khi gió trở mùa thất thường với mẹ và các em. Tôi tự nhủ: “Vậy là từ đây gia đình
vào tháng này. Một thoáng suy nghĩ, đắn đo, nhìn hai mình đã tạm ổn, các em mình rồi sẽ có việc làm, sẽ lập
đứa em đang co ro trong gió lạnh ngồi chờ trên bãi cát gia đình và chúng nó sẽ được hạnh phúc.” Mỗi lần
biển, rồi nhìn lên tượng Đức Mẹ ở Bãi Dâu với lời cầu nhìn mẹ tôi với nét mặt vui vẻ khi các con đến thăm,
tín thác ngắn gọn, lòng tôi thắt lại, cố nén tiếng khóc, tôi thật sự xúc động và luôn cầu mong ơn Chúa cho mẹ
nói nhanh với anh tôi bằng một giọng khàn đặc trong tôi được thật nhiều sức khỏe, kéo dài tuổi thọ, để đàn
gió: “Đây là lần thứ tư rồi anh Hai à!. Sự bất quá tam, con được có dịp sống gần bên mẹ, đền đáp công ơn trời
không thể chần chờ được nữa. Phước bất trùng lai biển của mẹ.
mà!” Tôi siết chặt tay anh: “Dứt khoát phải đi! Nếu Nhưng…
sống, em sẽ giúp gia đình sau khi vượt thoát thành Đâu có ai học được chữ NGỜ trên cõi đời nầy.
công. Nếu chết, gia đình cũng sẽ đỡ bớt 3 miệng ăn. Giờ đây, ngồi suy nghĩ lại những biến cố vừa qua, tôi
Nếu Chúa ban phước cho tụi em, thì chúng ta sẽ còn giống như người bị say sóng, ngầy ngật. Điều đau đớn
gặp lại…” Tôi nấc lên, hít một hơi thở dài, nghiến chặt nhất là tình thương yêu của tôi dành cho hai người em
hai hàm răng lại trong niềm xúc động trào dâng, khoát gái đã bị xúc phạm nặng nề. Những cơn nhức đầu như
tay vẫy chào người anh ruột thân thương và kéo hai búa bổ, cơn bệnh kinh niên của tôi cũng không đau
đứa em gái lên ghe trong tâm trạng rối bời, tan nát... bằng nỗi đau tinh thần bị xúc phạm. Không phải là nỗi
Sau 6 đêm, 5 ngày lênh đênh trên biển, ghe chúng đau của riêng tôi mà của cả gia đình tôi, nhất là đối với
tôi may mắn gặp được tàu Panama vớt, đem vào một mẹ tôi còn sống, nhưng là nỗi nhục đối với cha tôi đã
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 78