Page 78 - dacsan-bk-2011
P. 78
MỘT NỖI ĐAU dâng một niềm uất hận, tuyệt vọng, rã rời. Tan tác, chia
ly và chẳng biết tương lai sẽ bước đến bến bờ xa lạ
nào. Một đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong miền Nam tự
do, tôi không biết gì về cộng sản nhưng qua sách báo
Song Thập 313 tôi tin rằng rồi đây tôi cũng như triệu triệu người dân
miền Nam thân thương của tôi sẽ phải đành đón nhận
Có lẽ trong suốt cuộc đời tôi, nỗi đau nầy là nỗi những cung cách thảm khốc, thù hằn, đớn hèn của loài
đau lớn nhất. Vết thương tâm theo thời gian không thể quỷ đỏ trong những quãng giờ khắc điêu linh bất hạnh
nguôi ngoai với một cảm giác rất khó tả: Vừa tràn ngập của quê hương mai này. Tôi tự hiểu cuộc đời mình
yêu thương, vừa ngút ngàn căm giận, đau nhói trong đang chuyển sang một khúc quanh hiểm nghèo và đành
tim, tê điếng trong tâm hồn. Mỗi khi nhìn bóng dáng phó thác cho số phận an bài, trong tôi, chỉ còn duy nhất
người mẹ già ngồi lặng yên nơi cửa sổ nhìn ra sân một niềm tin rằng: Cầu mong hồng ân của Thiên Chúa
ngoài, thỉnh thoảng buông một tiếng thở dài u uất hòa sẽ xuống trên tôi, để an ủi tâm hồn tôi, nâng bước chân
trong nước mắt, lòng tôi bỗng trào dâng một nỗi nghẹn tôi đứng lên với đầy đủ sức chịu đựng, vượt qua những
ngào. “Má ơi, cả đời của má hy sinh, nhẫn nhục cho ngày địa ngục sắp đến!!!.
chồng, cho các con nhất là những đứa con út nhất khi Tôi đã sống trong các trại tù "cải tạo" của cộng
gia đình mình hoàn toàn khánh kiệt. Lẽ ra, tuổi già của sản ròng rã suốt gần 6 năm trời. Đúng là một địa ngục
má phải được sống thanh thản, nhưng bất hạnh nghiệt trần gian, một “đại học máu” như một nhà văn đã nói.
ngã đã ập xuống gia đình, khiến má đau buồn, sầu tủi. Chúng nó đã hành xác, đày đọa tâm hồn tôi với biết
Con thương má nhiều và nhiều lắm!” Tôi tự nhủ với bao điều sĩ nhục qua 9 trại "cải tạo", từ Long Khánh,
lòng mình trong những đêm khuya vắng với cảm giác Phước Long cho đến trại Z30D, căn cứ 5 Rừng Lá, nơi
tê buốt trong đầu. Cơn bệnh nhức đầu kinh niên tái khét tiếng tàn ác đã từng giam giữ những nhân vật nổi
phát lại hành hạ tôi. Cơn đau của thể xác và cơn đau tiếng như Hồ Hữu Tường, Duyên Anh, Bộ Trưởng Sắc
của tâm hồn dường như muốn nhận chìm tôi xuống với Tộc và một số vị cựu trào của VNQDĐ…Có lúc tưởng
một hồi ức đau buồn. như cái chết đã gần kề khi nửa đêm, tôi còn nhớ rõ:
Tôi sinh ra trong một gia đình khá đông anh em. Thằng vệ binh lôi xốc tôi dậy, vừa kê nòng súng AK
Một người cha thông minh, cương trực, đạo đức, hết lạnh ngắt vào hông tôi chực bóp cò, vừa hoạnh họe,
lòng lo lắng cho con cái. Một người mẹ hiền từ, nhẫn dọa nạt, tra hỏi một cách xấc xược về một chuyện
nhục, hết lòng thờ phượng Chúa và tận tình thương yêu không đâu vào đâu để buộc tôi phải khuất phục. Nhưng
chồng con. Tuổi thơ của 13 anh chị em với nhiều kỷ không! Tôi vẫn còn sống! Sống và không hề khuất
niệm đẹp khi sống ở Saigon. (Phải chi đừng sinh ra đứa phục chúng, đúng như tên khóa học ở quân trường Thủ
thứ 12 và 13 thì...) Tôi, “thằng Tư”, tên gọi ngôi thứ Đức mà Tổng Thống thời Đệ Nhị Cộng Hòa đã long
trong gia đình, đã lớn lên với hoài bão của một thanh trọng đặt tên cho khóa chúng tôi trong ngày ra trường:
niên tràn trề nhựa sống, may mắn thừa hưởng được BẤT KHUẤT. Trong giây phút quyết liệt giữa lằn ranh
chút trí tuệ và hào khí của người cha, nên đã hăng hái sinh tử đó, hình như Chúa đã ngự trong tâm tưởng tôi,
nhập ngũ theo lệnh tổng động viên. Sau một năm thụ đã ban phép lành cho tôi giữ được sự bình tĩnh lạ
huấn, ra trường là một người lính tác chiến, hầu hết thường. Tôi đã trả lời thằng cán bộ khốn nạn đó về một
thời gian tại ngũ đóng quân trong chiến khu D, đúng chuyện không đâu mà nó gán ép cho tôi với một thái
vào thời điểm ác liệt nhất của cuộc chiến. Tuổi thanh độ rất điềm đạm và với một giọng nói rắn rỏi. Sinh
niên sung mãn, gan dạ, nhạy bén đã giúp tôi trở thành mạng của tôi đang nằm trong tay nó. Nhưng sự bình
một lính trẻ có uy tín, được lòng quí mến, tin tưởng của tĩnh do ơn trên trợ lực và có thể trong sâu thẳm tích tắc
cấp trên và được lòng thương yêu của anh em chiến đó, lòng tự trọng và niềm hãnh diện của một người lính
hữu thuộc cấp. Tương lai đẹp như mùa xuân trước mặt VNCH “Bất Khuất” đã giúp tôi vượt qua hiễm nghèo,
và hào khí tuổi trẻ ngất trời, giấc mộng tung hoành vượt qua cái chết...
ngang dọc của đời trai thời chiến đã làm cho tâm hồn Gia đình tôi lúc đó đã sa sút và vô cùng túng
tôi ngày càng phấn chấn, tự tin. Nhưng, cái ngày nghiệt quẫn. Tội nghiệp cho cha mẹ tôi, sau 30/4/75 cộng sản
ngã, bất hạnh của lịch sử dân tộc đã điểm. Đám mây đã đẩy cha mẹ và một số anh em tôi xuống Rạch Giá
đen của định mệnh tang thương ngày 30/4/75: Cộng sinh sống với trăm ngàn héo hon, cô đơn, cơ cực trăm
sản đã nhuộm đỏ miền Nam!. Một cơn bão tang tóc bề. Tuy rất thương nhớ tôi, nhưng cha mẹ tôi đành
khốc liệt ngất trời. Xương máu và điêu linh. Không ngậm đắng nuốt cay vì tiền đâu mà đi thăm con. Trong
làm sao kể xiết những cái chết oan khốc của đồng bào tù, tôi ngậm ngùi thương cha nhớ mẹ nhưng chỉ biết
và những chiến hữu thân thiết của tôi. Tâm hồn tôi trào
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 77