Page 70 - dacsan-bk-2011
P. 70
chén mà mấy ông, mấy bà Mỹ gọi là “dish-washer”, với bả đồng ý chiếc Lincoln. Tụị nhỏ đứa thì Acura,
lau chùi, vệ sinh, dọn dẹp... bảo là “clean-up” và đổ rác đứa thì Camry đời mới nhất. Mình có tiền, con muốn gì
nặng chết cha, nói là “trash”. Chú tỏ ra giận đời, giận cho nấy, để không thua chúng kém bạn mà tội nghiệp.
người, giận chuyện vu vơ, “giận cá chém thớt”, chửi Hồi ở Viêt nam, hai thằng con bận một cái quần xanh
chó mắng mèo. Nhiều lúc thấy chú cũng tội nghiệp. cũ đi học. Tụi nó cách nhau sáu tuổi. Anh bận thì ngắn
Tội nghiệp cho chú hay “tội nghiệp” cho chính mình gần ống quyển. Em bận thì quá dài phết đất. Ðoạn
đây!? Nhiều khi tôi cũng tự hỏi. Mình cũng Ðại úy, trường!
cũng Chánh sở, quen thói chỉ huy, bây giờ làm một tay - Nhưng trước đây lòng chú bao la lắm mà. Nào
“cook”, nấu ăn tơ lơ mơ, dưới quyền cai quản của con “tôi có tiền sẽ giúp bà con nghèo của mình ở Việt
mụ supervisor Mỹ đen khó chịu, kỳ thị và sự coi Nam; giúp các anh em thương phế binh mình một đời
thường của các anh em dưới tay, của hàng con cháu tận tụy hy sinh lâm đường cùng khổ; giúp những cô nhi
chưa biết gì..., buồn lắm chớ! Ðến giờ giải lao, chúng quả phụ, xây chùa vân vân”. Nghe chú là triệu phú, họ
tôi ngồi cùng bàn. Chú tiếp tục chuyện dỡ dang khi nảy đòi, chú chạy không kịp cho coi.
một cách miên mang hứng chí với vẻ mặt vô cùng kích - Ừ, thì hồi đó khác, bây giờ khác chớ. Hồi đó
thích, rạng rỡ. mình còn trên răng dưới dế mà, hứa trăng hứa cuội có
- Ðêm qua, vợ chồng tôi không ngủ, các con tôi mất gì đâu anh, còn được tiếng khen. Vài ngày nữa
cũng không ngủ. mình là triệu phú rồi, là “first class”, là giai cấp thượng
- Là tại làm sao? lưu trong xã hội người Mỹ rồi mà. Tư tưởng và tâm lý
Tôi thắc mắc và hỏi có vẻ hơi vô duyên một chút. người giàu, kẻ nghèo có bao giờ giống nhau đâu, anh
Chú trả lời thắc mắc làm gì cho mệt?
- Anh thử nghĩ, thình lình mình trở nên giàu có Một lời nói bày ra lòng trần trơ trụi, vô tâm, lạnh
bạc triệu, sẽ là chủ nhân ông, sẽ từ giả những công việc lùng! Tôi định phản bác thì, chú được điều động làm
khốn nạn nầy, sẽ không đếm tiền bạc cắc bạc đồng, sẽ việc khác nhưng, như chưa đủ hả hê hay còn ưng ức
được người ta trọng vọng…sao mà nhắm mắt cho nổi? trong lòng, chú ráng:
- Nhưng đào đâu ra bạc triệu? Trúng độc đắc - Hồi nảy “cà thẻ” vào ăn cơm sớm vài phút, “cái-
“Power ball” họa chăng? Chú mầy có bao giờ mua thằng-quỷ-tha-ma-bắt” John cận, cảnh cáo tôi. Nó có
“Power ball” đâu mà trúng với trật? biết tôi vừa đói vừa mệt không! Ðứa mà tôi sa thải đầu
- Anh không tin rồi sẽ phải tin. Anh không thường tiên là nó đó. Má nó, ngày xưa còn ở Việt Nam, những
nói “thời lai phong tống Ðằng Vương Các, vận khứ lôi thằng như đó thì đã bỏ mẹ nó với tôi rồi.
oanh Kiến Phúc Bi” đó hay sao? Trời cho tôi tiền thì Tôi thoáng nghĩ rằng, chú ta “thân không bằng
tôi có tiền, cho tôi bạc triệu, rằng thì là tôi thành triệu mộng thì, mộng cho cam thân” vậy thôi. Có điều,
phú. Có vậy thôi và đơn giản vậy thôi. mộng mị của chú ta thả đi xa quá, cao quá, mênh mông
Giọng thật say sưa, phấn khởi, tự đắc có pha chút quá, chắc cũng chỉ để cho sướng miệng như một cách
gì trịch thượng, cao ngạo, Chú nói tiếp như lời đồng trả thù cuộc đời sao quá đắng cay, ê chề....
vọng trong cõi thiên đường nào đó xa vời vợi. Sáng hôm sau, đang ngồi uống ly cà phê đen và
- Vợ chồng tôi sẽ chuyển về Cali, mua một căn phì phà điếu Marlboro đỏ, mơ màng nhìn khói thuốc
nhà trên đồi cao vùng Hollywood, cho các cháu học dật dờ bay, ngoài trời tiết lạnh, sương mù mịt, thinh
luật trường Harvard, còn ít hùn vốn Station Casino không yên ẳng, thì có tiếng gõ cửa. Lòng bảo dạ, sao
nầy, làm chủ mấy thằng Supervisor, Leaders cà chớn ở sớm thế! Nhìn đồng hồ, mới 8 giờ sáng mà, thằng cha
đây chơi. Cho anh chiếc Mitsubishi Galant màu nâu nào tới sớm vậy cà? Tôi uể oải ra mở cửa. Chú Hoàng
tím đời 1985, tôi đang chạy. lạc quan yêu đời, dáng dấp bệ vệ, có vẻ kín đáo và môt
Cười trong bụng, nhủ thầm, tao chẳng thèm lấy chút kênh kiệu, khác lạ ngày thường, trong bộ đồ
cái thứ gì chú mầy cho đâu, nói chi chiếc xe Mitsubishi “vest” kiểng đang đứng đó với điếu thuốc trên môi.
củ rích củ rang, sắp cho vào “car graveyard”. Tôi nói: Bước vào, một cách trịnh trọng lấy gói thuốc lá ra, cái
- Có gì chú cầm chắc quá dzậy? “Số giàu đem đến bật lửa ra đặt trên bàn nghe một cái cộc, rồi kéo ghế
dững dưng, họa là con mắt tráu trưng mới giàu”. Tay ngồi hơi có vẻ “trưởng giả học làm sang”, nhìn quanh
không bổng dưng triệu phú? Tôi không hiểu nổi. Chú quất xem chừng bí mật, cảnh giác đề phòng, chú đứng
đào được của à? dậy đóng hết các cửa lại rồi, lôi trong bụng ra một cuốn
- Của đâu mà đào? Mai tôi sẽ nói cho anh nghe. vở cuộn tròn. Thật nhẹ nhàng và hết sức cẩn thận, chú
Bây giờ anh cứ tin tôi đi. Anh cứ tin thằng em nầy nói lấy ra tờ giấy gấp đôi, nhiều màu. Tôi đoán nó rất quan
thật, nói đúng. Bừng mắt dậy, thấy mình triệu phú. Tôi
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 69