Page 71 - dacsan-bk-2011
P. 71
trọng. Tay run run, lạc giọng, chú vừa đưa cho tôi xem - Thứ Năm nầy, hai vợ chồng tôi nghỉ làm, ở nhà
vừa nói: chờ. Thằng Trình, thằng Minh, thằng Huy và con
- Anh coi, không triệu phú là gì ? Tôi đã nói với Tuyết nghỉ học ở nhà vừa để làm thông dịch vừa đông
anh ngày hôm qua rằng, Hoàng Sói đây là triệu phú người cho chắc ăn. Tôi không cho quây phim lâu vì
Việt nam đầu tiên ở thành phố nầy mà. Mười một triệu vấn đề an ninh. Khi mình là triệu phú rồi, anh thấy
tám trăm tám mươi ba ngàn đâu phải chơi anh. không, rất là nguy hiểm, đâu bảo đảm được. Con cái
Cầm tờ giấy, hiện rõ lên mắt tôi là, hàng chữ in mình, vợ mình và ngay cả bản thân mình sẽ là mục tiêu
lớn, đậm nét bằng tiếng Anh, bây giờ viêt lại, tôi không cho bọn làm tiền, cướp của. Nguy hiểm lắm! Nguy
làm sao nhớ ra được mà dịch ra tiếng Việt là “mười hiểm lắm!
một triệu, tám trăm tám mươi ba ngàn đô la”. Ghi chú - Sao chú tin tưởng dữ vậy, không có cơ sở, vả lại,
phía dưới là, “đoàn phát tiền sẽ đến tận cửa nhà anh tiền đâu mười một triệu, tám trăm tám mươi ba ngàn
vào thứ Năm tới, lúc 9:45 sáng. Hãy ở nhà chờ. Bạn sẽ đô la, ai cho không. “Nói tầm bậy, không trúng tầm
vô cùng bất ngờ và hạnh phúc như mơ. Xin dành vài bạ” chút nào?.
phút được quây phim”. Trang bên quảng cáo những Hớp hờ ngụm cà phê nóng, kéo dài hơi thuốc
loại xe đời mới đắc tiền, mua sớm “early bird”, được Marlboro đỏ, một cách hạnh phúc tràn trề, đầy tin
hưởng giá đại hạ.Tôi nói : tưởng, chú trả lời:
- Thật lạ lùng. Chuyện trời ơi đất hởi. Tôi bán tín, - Thì anh thấy đó, “nói có sách, mách có chứng”
bán nghi. Mình từ Việt Nam qua chưa hơn hai năm, mà. Anh vẫn còn chưa tin nữa sao? Bây giờ là cuối
làm sao biết thế nầy là thế nào?. tháng rồi, lảnh được tiền xong, âm thầm tụi tui dzọt
- Hai vợ chồng tôi và bốn đứa con tìm hoài duyên ngay, sớm chừng nào tốt chừng nấy. Ở đây, cái thành
cớ, không ra, mà sức đâu truy nguyên cho mệt anh, phố nhỏ nhoi nầy, việc gì ai cũng biết, không vẹn toàn
của Trời cho, biết đâu căn cơ. Ở hiền gặp lành, ở chút nào. Ðến “city” lớn, lạ hoắc, ai biết mình là ai, tốt
phước gặp may mà. hơn.
- Trời! Chú cũng ở hiền, cũng ở phước sao? Thím, - Có tiền, chú thím nở bỏ anh em nghèo hồi nào
tôi không biết. Chú chắc không hiền mà cũng chẳng anh em với nhau mà đi được sao? Tôi nói đùa cho vui,
phước chút nào. Chú thường nói “tụi Việt cộng bỏ cũng như thêm thắc mắm muối, quậy cho mặn mòi câu
mình đói lên đói xuống trong các trại tù “học tập cải chuyện.
tạo”. Nếu tôi, tôi cho tụi nó “ăn no ấm cật”, cho lẳng lơ Thật ra, nhìn chung một cách vô tư, không đào
với mấy đứa con gái khêu gợi. Ðứa nào “ngỏng” thằng sâu chi tiết, giấy tờ đang trên bàn đây đã vẽ ra cho chú
nhỏ lên, tôi lấy nan tre, tôi “bật”, tôi “nảy” cho đến khi nỗi niềm hoan hĩ vô biên kỳ vọng là đương nhiên đối
nào thằng nhỏ của nó “sưng lên”, “xẹp xuống” mới với người chưa ấm cẳng ấm chân trên đất nước to lớn,
thôi”. Tôi nói, “ác hơn Trụ vương. Ác hơn vua Lê xa tít mười tám ngàn cây số đường dài, còn vô vàn bỡ
Long Ðĩnh!”. Chú cười xòa. Thật ra, chú Hoàng Sói ngỡ, muôn ngàn lạ lùng và biết bao mới mẻ nầy. Một
vốn người hiền lành, phúc hậu, nói cho “đả” cái miệng, phần, tôi cũng bị lung lạc qua đôi mắt nắm bắt chữ
cho vui cái miệng vậy thôi. nghĩa còn non nớt và bị truyền cảm từ thái độ nông
- Có khi tôi nghĩ, hay là huy chương mà tướng nổi, bồng bột của chú Hoàng. Hôm nay, theo
Thiết giáp Creighton Abrahams của Mỹ khen thưởng “schedule”, chúng tôi được nghỉ làm, tuy nhiên chú
cho tôi năm 1969 khi còn trong Quân đội? Hoàng cũng xin phép về sớm, với lý do “còn phải về
- Vậy thì, hằng chục ngàn huy chương cao trọng nhắm mắt một chút, còn phải nghĩ suy, tính toán nữa
hơn của Tổng thống, của Bộ trưởng Quốc phòng, của chớ. Ðêm qua có ngủ được đâu và chắc tối nay cũng
các Bộ Hải, Lục, Không quân Mỹ…thì đáng giá bao vậy nữa”. Trước khi ra về, chú cũng còn nhắc lại, “vợ
nhiêu và tiền đâu trả cho xuễ, nghe tếu dữ!. chồng tôi sẽ cho anh chị chiếc Mitsubishi đang chạy”.
- Hay là, trong giờ học Computer ở trường Trung Tôi không nói lời nào, cười thầm. Chiều hôm đó, vì là
học Wesport, thằng Trình làm hình Tổng thống mùa Ðông, mới bảy giờ chiều mà trời tối đen như mực,
Washington trong tờ giấy bạc một đồng nhúc nhích lạnh ngắt. Trái lại, mùa Hè, bảy giờ chiều thường khi
được. Thầy giáo khen là, có sáng kiến. Có thể, việc nầy trời còn nắng gắt, sáng quắt. Ngoài cửa sổ, những bông
như thể trả giá cho sự phát minh chăng? tuyết bay dầy, trắng toát qua ánh đèn đêm.
- Chú ơi! Trong máy điện toán, vạn lần nhúc “Meteorologist” cho biết, khí hậu đang -14 độ F, ẩm
nhích cái miệng, con mắt, lỗ tai, sóng mũi cử động ướt, trơn trợt, lạnh thấu xương. Nếu không gì cần kíp,
loạn xà ngầu đã xưa lắm rồi. Mười ông Washington cải chẳng ai muốn ra đường. Gia đình tôi đang quây quần
lộn nhau, thậm chí đánh lộn nhau còn được, huống chi. ăn cơm tối, xem băng Thúy nga chiếu các quân binh
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 70