Page 72 - dacsan-bk-2011
P. 72

chủng  đang  diễn  hành  “Ngày  Quân  Lực  Việt  Nam   và dễ làm việc. Mai bả nghỉ làm, thằng Trình nghỉ học
           Cộng Hòa”  mà nhớ về Sài gòn. Mới qua Mỹ, những      đi theo.
           hình ảnh nầy, chúng tôi rất thích thú, quý mến hết sức    Thấy không dễ từ chối, vã lại chuyện nầy chẳng
           nhưng  buồn  chảy  nước  mắt!  Bỗng  nghe  có  gì  ồn  ào   phải tội tình gì, tôi đồng ý, hẹn ngày mai gặp lại. Vợ
           ngoài hàng hiên và tiếng gõ cửa. Lạ nhỉ! Trời đêm lạnh   chồng chú thím ra về.  Ngoài kia, tối như mực, tuyết
           lẻo, ai đến giờ nầy? Ghé mắt qua lỗ kính bé tí teo nơi   trắng bay mịt trời. “Người đi trong mưa gió”, nặng trĩu
           cửa cái, tôi thấy Chú Hoàng với vài người nữa loáng   tâm tư? Tôi nhắp ngụm trà, mồi lửa điếu thuốc để nhẹ
           thoáng không rõ. Vừa mở cửa, tôi vừa nói             vào môi, phì phà, thầm nghĩ: “con người, cũng vì đồng
               - Vào. Vào ngay, không lạnh. Sao tối thui, buốt   tiền”. Khoảng mười hai giờ đêm, chừng như trằn trọc
           giá  thế  nầy!?  Dùng  cơm  nghen.  Chúng  tôi  cũng  mới   không ngủ được, chú lại gọi điện thoại:
           bắt đầu à.                                                - Mai chúng tôi tới anh sớm, thảo luận thêm, cà
               - Thôi, anh chị và các cháu dùng cơm đi. Xin lon   phê  cà  pháo  rồi  đi.  Anh  tính  coi,  dù  gì  ở  đây,  mình
           beer cho tiện.                                       cũng nhiều bạn bè. Họ tốt với mình khi còn chân ướt
               - Thím và cháu Trình?                            chân ráo tới đây. Trước khi mình ra đi, nghĩ cũng nên
               - Anh chị và các cháu tự nhiên                   làm  một  bữa  tiệc  chia  tay;  cũng  như  làm  mâm  cơm
               -  Sửa  đậu  nành  nhé?  Ðến  chơi  hay  có  gì  không   cúng trong nhà trong cửa, cô bác đã phù hộ cho mình
           chú thím?.                                           có ngày nay. Có điều, anh giữ bí mật giùm cho. Dặn
               - Vợ chồng tôi đã “cân, đong, đo, đếm” rồi, quyết   chị và hai cháu kín miệng, đừng cho ai biết gì hết trơn.
           định lên anh. Dù sao, người ngoài cũng sáng suốt hơn   Thôi anh ngủ. Chúng tôi chắc thức suốt đêm nay nữa.
           vã  lại,  anh  khá  tiếng  Anh.  Chúng  tôi  nhờ  anh,  ngày   Còn  nhiều  việc  phải  tính  tới. Tội  mấy  đứa  nhỏ  cũng
           mai, khoảng mười , mười một giờ, lên văn phòng luật   háu hức mà hổm rầy ngủ gà ngủ gật.
           sư ở “downtown”, nhờ họ đứng ra lảnh tiền cho mình.       Hôm  sau,  khoảng  chín  giờ  sáng,  chú  Hoàng  với
           Ông luật sư nầy là luật sư gia đình của anh Liêm, giỏi   bộ “complet” đen, cái “cravat” xám, đầu le hoe ba sợi
           lắm. Người ta nói, ở Mỹ, mọi việc phải nhờ luật sư mới   tóc dính keo xịt; thím Hoàng diện cái áo dài mới màu
           chắc ăn, huống gì việc của tôi, số tiền cũng lớn lắm.   đỏ, sáng chói với quần “satin” trắng muốt; thằng Trình
               - Anh Liênn qua năm 1975, giỏi tiếng Anh, rành   chơi  “demi-season”  áo“vest”  nâu  bên  ngoài  áo
           việc hơn mình và luật sư này là luật sư quen của ảnh,   “chemise” trắng cài “manchette”, quần sửa hột gà. Tất
           sao chú thím không nhờ ảnh phải khá hơn không? Tôi   cả  đều  trịnh  trọng,  nghiêm  túc,  tỏ  vẻ  bồn  chồn,  nôn
           nói  không  phải  từ  chối  mà  để  có  kết  quả  hơn,  được   nóng, phập phòng chờ đợi…Chú giục:
           việc hơn. Và quả thật, tư tưởng tôi còn quá mù mờ với     - Sửa soạn đi anh. Tới giờ rồi. Hẹn luật sư mườì
           lời đề nghị hết sức đột ngột của chú thím. Tôi trả lời   một giờ. Mình phải đi sớm. Ðừng trể.
           như thế.                                                  - OK, xong ngay. Tôi cũng sẽ bộ “complet” đen,
               - Ổng không chịu đi với lý do ngày đó kẹt, không   thắt cái “cravat” lam, điệu cũng như ai, chú khỏi lo. Có
           thể  giúp.  Anh  thấy  không,  anh  em  lúc  cần,  nhờ  một   điều, tôi không biết phải ăn làm sao, nói làm sao đây
           chút  không  được.  Còn  anh,  anh  nghĩ  sao?  Chú  nói   nè. Thật ra, tôi cũng chẳng biết tờ giấy đó là tờ giấy gì.
           giọng  vừa  không  vui  vừa  buồn  phiền  oán  trách,  giỗi   Những  chữ  lí  nhí  phía  dưới  quá  nhiều  làm  sao  biết
           hờn.                                                 được nội dung, ẩn ý!? Luật sư sẽ làm gì cho mình?
               Tôi nghĩ trong bụng, “chắc ông già nầy biết mọi       - Anh trưng ra tờ giấy nầy có mười một triệu tám
           chuyện không ổn nên từ khước chớ gì”. Tôi nhìn thẳng   trăm tám  mươi ba ngàn đô la, nhờ luật sư lo thủ tục
           vào mặt chú thím, lừng khừng nói với sự do dự và một   nhận lảnh.
           cảm nhận có cái gì đó không suông sẻ chút nào:            - Tôi hiểu rồi. Làm hơi thuốc rồi đi.Thím Hoàng
               - Nhưng lên đó, mình trình bày ra sao? Tôi chưa   và cháu Trình uống miếng nước thấm giọng nhé.
           coi rõ, tờ giấy đó nói nguyên do nào chú được mười        - Ðược rồi anh. Cám ơn. Hai hôm nay cả nhà hầu
           một triệu tám trăm tám mươi ba ngàn đô la.           như  thức  trắng,  nhưng  rất  vui  vẻ.  Sẽ  bao  nhiêu  đời
               - Trời ơi! Của trời cho, ai mà biết được nguyên   mình mới được bạc triệu đô la?. Thật phước đức ông
           với do? Anh chỉ việc cho luật sư biết rằng, mình cần   bà. Lạy Trời mọi việc êm xuôi, vợ chồng tôi xin cúng
           giúp đỡ, mọi chi phí không thành vấn đề sau khi thành   tạ. Thím  đang say sưa vọng tưởng thì, chú ra dấu im
           công, quan trọng là được việc. Ngày mai rất lạnh, anh   và nói.
           ráng diện vào bộ đồ “vest” hẳn hòi. Dù sao cũng đến       - Thôi bà, để lúc khác, đã phải đi bây giờ. Quây
           nơi sang trọng, mình cũng phải chững chạc cho ra vẻ   qua tôi, chú nói:


                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 71
   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77