Page 424 - DAC SAN BK 2015
P. 424

DẤU ẤN VÀO ĐỜI





           Linh Trần

                                                                công tác có 3 ngày mà cả đoàn bị kẹt gần cả tháng
                                                                vì không có máy bay nào dám hạ cánh vì bị đạn
                                                                pháo liên tục. Ngày ngày, dấu nổi lo và nhớ nhà
                                                                trong lòng, tôi đi loanh quanh khắp doanh trại, từ
                                                                ngọn đổi cao này nhìn xuống phía dưới là 1 con
                                                                suối lớn, ban ngày chúng tôi xuống suối coi các cô
                                                                nàng sơn nữ tắm giặt, nô đùa, giòng nước vàng lấp
                                                                lánh, khi vừa lên khỏi mặt nước người nào cũng
                                                                óng  ánh  bụi  vàng  bám  đầy,  một  anh  trong  đoàn
                                                                nói đùa:
                      Ba tôi, 2 em gái và 1 em trai                  - Ở dưới đáy suối có mỏ vàng đó...
                                                                     Đêm xuống ở đây lặng lẽ, hiu quạnh vò cùng.
               Năm 1972 năm mùa hè đỏ lửa, năm ấy ba tôi        Ở trên ngọn đồi này khá lâu nên chúng tôi cũng
           cũng  vừa  giã  từ  cuộc  đời  binh  nghiệp:  giải  ngũ.   làm quen được vài gia đình người dân tộc Thượng,
           Cao  nguyên  miền  núi  Pleiku  có  lệnh  di  tản  dân,   họ khá thân thiện và cũng biết tiếng Việt lơ lớ....
           trong lúc mọi người lục đục kéo nhau đi, gia đình         Bình minh chưa kịp ló dạng, tôi thức rất sớm,
           tôi cũng không ngoại lệ... chỉ có tôi vì công việc   bỗng nghe từ xa tiếng trực thăng vọng từ xa ... rồi
           mới  đang  làm,  vì  vương  vấn  cái  xứ  bụi  đỏ  mù   thật gần càng lúc càng gần, cả đoàn đều đã thức,
           sương, mỗi buổi sáng trời sé se lạnh, nên tôi quyết   anh Đại Đội Phó kêu mọi người chuẩn bị và chiếc
           định  không  đi  theo  gia  đình,  công  việc  của  tôi   trực thăng đã xuất hiện trên bầu trời xanh thẳm .....
           đang làm là 1 nữ dân chính  của ban chính  huấn           Ở trên không phận nhìn xuống ngọn đồi, tôi
           201 thuộc tiểu đoàn 20 CTCT: đi tập hát và sinh      nghe lòng buồn vô tả... đi vội vàng chưa kịp chào
           hoạt  với  các  chiến  sĩ.  Đoàn  có  tất  cả  20  người,   từ  giã  một  người  nào  ở  nơi  mình  đã  lưu  lại  cả
           công việc khá vất  vả là hay đi  công  tác đến các   tháng trời sinh hoạt.....tôi thì thầm:
           tiền đồn xa hút mắt. Tôi nhớ cũng năm ấy đoàn có          “Chào tạm biệt nhé đồi Đakpek, dù chỉ đến 1
                                                                lần mà sao nghe thân thương quá thương”.
                                                                     Lần đó cũng là lần đi công tác cuối cùng của
                                                                tôi, vài tháng sau tôi thay đồi công việc mới.
                                                                     Năm  1973,  tôi  trúng  tuyển  vào  làm  ở  một
                                                                công ty Mỹ ở trong căn cứ của Sư Đoàn 6 không
                                                                quân VN: Hãng Pacific - supply. Tôi làm ở phòng
                                                                điều  hành,  ban  cấp  phát  chứng  từ  cho  tất  cả  vật
                                                                liệu  máy  bay  quân  sự.  Giám  đốc  của  công  ty  là
            Anh chị em văn nghệ sĩ của Tiểu Đoàn 20 CTCT        người Mỹ còn lại tất cả đều là người VN, bộ phận
                                                                điều hành là cấp tá, cấp uý của nghành tiếp liệu.
           lệnh đi công tác tại đồi Đakpek, ngọn đồi cao ngất        Ngày tháng êm đềm trôi qua, dù nơi đây đêm
           gần biên giới Hạ Lào và không có đường bộ, lúc       đêm tiếng súng vẫn từ xa vọng về. Pleiku là vậy
           bấy  giờ  là  cuộc  chiến  đang  bùng  phát  dữ  dội  ...   đó. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ bỏ nơi này mà đi ...
           chúng  tôi  đến  nơi  bằng  trực  thăng,  không  ngờ   nếu không có biến cố 1975....
                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 424
   419   420   421   422   423   424   425   426   427   428   429