Page 428 - DAC SAN BK 2015
P. 428

một sự hấp dẫn liêu trai, một sự nhớ nhung những     của anh bổng làm sống lại một kỷ niệm vui buồn
           kỷ niệm tuyệt vời của quá khứ.                       nào đó, những ánh mắt long lanh, những mái đầu
               Nhưng đến 30/4/75 biến cố miền Nam sụp đổ,       phong sương hai màu tóc, sụt sùi, tưởng nhớ…
           tôi bị bắt đi tù cải tạo suốt mười năm ròng rã. Từ        Trong  tiếng  nhạc  của  Từ  Công  Phụng,  tôi
           miền Nam Cần Thơ, ra tận huyện Trấn Yên Yên          bỗng thấy mình như biến thành một cánh chim lẻ
           Bái, suốt dãy núi Hoàng Liên Sơn, trại số 5 Lam      loi bay về cùng trời cũ, một cánh rong rêu lạc loài
           Sơn Thanh Hóa, rồi trở lại miền Nam trại Z30A        đang thương nhớ bến đò xưa. Sau đêm nhạc, lái xe
           tại núi Chứa Chan Xuân Lộc, nơi mà tôi từng cai      về một mình, tôi bỗng thấy rùng mình với sương
           quản năm 1955-1956.                                  mù  Cali.  Tôi  vội  quay  kính  xe  lên,  nắn  vội  lại
               Đói rét, khổ cực, nhọc nhằn, tôi từ 70 kí lô khi   chiếc cà vạt cho ấm, trước mặt tôi cả một rừng đèn
           vào trại, khi ra trại về chỉ còn 45 kí lô. Sống cũng   màu sắc chớp sáng lung linh.
           là phúc rồi. Trở về đoàn tụ với vợ con tại xã Ba          Rồi  ngày  tháng  trôi  mau.  Tuổi  đời  đã  cao,
           Rinh, huyện Kế Sách, tỉnh Sóc Trăng. Vì nhà cũ       trong những đêm trường sâu lắng, tôi tự ví tôi như
           của tôi số 15 đường Võ Duy Tập, Quận 1, thành        con bò già nằm ở bờ tre, đang nằm nhai lại những
           phố Cần Thơ đã bị trưng thu từ lâu.                  kỷ  niệm  xưa,  những  hạnh  phúc  đã  qua,  những
               Đến ngày 22/6/1994 tôi và vợ tôi được đi định    hiểm  nguy  ở  chiến  trường  mà  mình  phải  đương
           cư tại Westminster, Hoa Kỳ. Tôi đã 62, vợ tôi 61.    đầu, những nhọc nhằn mà mình phải gánh chịu và
           Hai vợ chồng bắt đầu cuộc sống mới.                  những thiếu thốn cùng cực đã phủ lên đời mình.
                                                                Nhớ rằng "Sinh Tử Tụ Tán" nghĩa là "Sống Chết
           II. Tha hương                                        Hợp Tan" chỉ là một giấc mơ, cuộc đời trôi nhanh
                                                                như bóng câu qua cửa sổ, thắm thoát đã hơn tám
               Cuộc đời vẫn phẳng lặng trôi trên xứ người.      mươi năm.
           Hai vợ chồng già tựa nhau để sống, tìm cách sống          Nhiều đêm nhai lại thời gian quá khứ, nhìn vợ
           cho mình và cho đàn con cháu ở quê nhà, lúc ấy       tôi say ngủ sau chuỗi ngày lặn lội kiếm cơm, tôi
           còn đang gặp nhiều khó khăn trên bước đường lập      mới thấm thía cho cuộc đời tha phương cầu thực
           nghiệp.  Nhưng  tiếc  rằng  sức  người  có  hạn,  tuổi   trên xứ người và với tâm niệm "Nước mắt bao giờ
           đời có hạn, như ông Đặng Dung thuở xưa thường        cũng chảy xuôi" để tự an ủi mình và cố gắng dỗ
           nói: "Thế sự du du nại lão hà" tức chuyện thế sự     giấc ngủ để ngày mai tiếp tục bước sinh nhai.
           còn mênh mông nhưng tiếc rằng ta đã già.                  Người xưa thường nói "Tình yêu, tình thương
               Nơi đất khách quê người, cũng một đêm thứ        con  cháu,  tình  thương  những  người  thân  không
           bảy,  tôi  đã  gặp  lại  người  bạn  năm  xưa,  1970,   bao giờ đứng vững được với thời gian. Thời gian
           chúng  tôi  lại  rủ  nhau  đi  nghe  đêm  nhạc  của  Từ   sẽ là liều thuốc nhiệm màu sẽ xóa tan hết mọi ký
           Công  Phụng  trình  diễn.  Cũng  bản  nhạc  cũ  "Qua   ức, nếu phải sống xa nhau lâu ngày".
           Vùng  Biển  Nhớ"  cũng  chính  nhạc  sĩ  Từ  Công         Nhưng, với vợ chồng tôi thời gian không còn
           Phụng trình diễn và kỷ niệm thời dĩ vãng trở về      mầu nhiệm nữa.
           với chúng tôi.
               Mấy  chục  năm  sau,  ngồi  trước  mặt  người    III. Hoài niệm
           nhạc  sĩ,  nghe  anh  hát  "như  cánh  chim  bay  qua
           vùng  biển  nhớ,"  tôi  chợt  nghẹn  ngào  thấy  rằng      Từ  khi  mồ  côi  cha  năm  chín  tuổi  đến  tuổi
           mình đã bay quá xa, đã trôi dạt xa quá với vùng      thành  niên  tôi  luôn  sống  lặng  lẽ,  hiền  hòa,  nhịn
           trời kỷ niệm của một thời thương nhớ. Tuy nhiên      nhục chịu đựng. Khi đứa em trai tỏ ra hỗn láo, lấn
           chắc tôi không phải  là người  đơn độc trong một     lướt  vì  nó  là  út  tôi  cũng  ráng  nhịn  nhục  vì  tôi
           thoáng phiêu du ngược trở lại quảng đời dĩ vãng      muốn mẹ tôi, lúc đó đã góa chồng, sa sút, được an
           nổi  trôi,  được chuyên chở bằng những âm  thanh     vui.  Khi  trưởng  thành,  tôi  luôn  ước  mong  trở
           trầm buồn tha thiết trong đêm nhạc tình Từ Công      thành một giáo chức, lập gia đình để nuôi dưỡng
           Phụng hôm ấy. Những khuôn mặt chợt thoáng một        mẹ  tôi  lúc  tuổi  già  sức  yếu  một  cách  bình  an.
           chút  ưu tư, những  nụ cười chợt  hiện, dòng nhạc    Nhưng những biến đổi chung quanh của người và

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 428
   423   424   425   426   427   428   429   430   431   432   433