Page 166 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 166
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
muốn lẫn tránh, thậm chí, không thể nhận ra những
đặc điểm của cô. Anh hối tiếc vì trời tối, nhưng dường
như không thể đứng dậy, rời khỏi cô ngay lúc đó để
mở đèn, dù công tắc nằm sát bên cạnh cửa. Anh cố
mở mắt thật lớn nhưng vô ích, không cách nào nhận
ra cô. Có cảm tưởng như đang làm tình với ai khác,
một kẻ giả mạo, hoặc không có thật, một nhân vật
mơ hồ.
Sau đó, cô leo lên người anh (chỉ có thể thấy cái bóng
nhô cao), rồi di chuyển bờ mông. Cô thì thầm điều gì
nghe như bị bóp nghẹt, không rõ nói với anh hay nói
với cô. Anh muốn hỏi cô đang nói gì nhưng không thể
thốt nên lời. Cô tiếp tục lầm bầm, kể cả lúc anh siết
chặt cô một lần nữa, vẫn không nghe rõ lời nói.
8.
Nghe người chủ nhà nhắc lại chuyện xưa, càng lúc
cô càng say mê nhớ những chi tiết đã quên bẵng từ
lâu. Ví dụ như, lúc đó, cô thường mặc bộ đồ màu
xanh nhạt, theo người ta nói, giống như một thiên
thần bất khả xâm phạm (vâng, cô nhớ lại bộ đồ đó),
rồi thường cài chiếc lược lớn bằng ngà voi trên tóc,
họ nói, khiến cô nhìn có vẻ nghiêm trang cổ kính. Đến
quán cà phê, anh luôn luôn gọi trà pha rượu rum
(món có rượu duy nhất mà cô ưa thích). Tất cả những
câu chuyện này làm cho cô vui lòng rời khỏi nghĩa
trang, rời khỏi ngôi mộ biến mất, khỏi đôi chân đau,
khỏi ngôi nhà văn hóa, khỏi ánh mắt oán trách của
con trai. À, cô nghĩa ra, dù mình hôm nay ra làm sao,
nếu một chút tuổi trẻ của mình còn sống mãi trong ký
ức của người đàn ông này, thì đời mình không đến
nổi vô ích. Điều này lập tức đánh thức cô như một
bằng chứng mới cho niềm tin, giá trị của một người
nằm ở nơi khả năng mở rộng bản thân, vượt ra khỏi
mình để tồn tại trong và cho người khác.
166