Page 168 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 168
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
Rõ ràng họ ăn nằm với nhau tốt đẹp, nhưng anh biết
mình đã khó khăn như thế nào trước đây, nghĩ lại
cảm thấy xấu hổ. Cảm giác được sự tránh né của cô
là một cách xử phạt, anh không còn dám đeo đuổi
nữa. “Nói cho anh biết, tại sao lúc xưa em lại tránh
né anh?” Cô trả lời rất nhẹ nhàng, “Đã lâu qua rồi, em
không còn nhớ nữa.” Anh cố nài ép, cô phản đối,
“Không phải lúc nào anh cũng nên quay lại quá khứ.
Chúng ta đã mất nhiều thời giờ cho chuyện không
vừa ý.” Nói lên điều này, cốt chỉ để xua đuổi sự quyết
tâm tìm hiểu của anh. (Có lẽ, câu nói với tiếng thở dài
nhẹ nhàng, “mất thời giờ cho chuyện không vừa ý”,
ám chỉ chuyến đi thăm nghĩa trang sáng nay.) Nhưng
anh cảm nhận lời cô một cách khác: như một xác
nhận mãnh liệt có mục đích phơi bày sự thật (điều
này hiển nhiên), không có hai phụ nữ (nàng quá khứ
và nàng hiện tại), trước sau chỉ có một, cùng một cô
ấy, người đã trốn thoát anh và giờ đây đang ở trong
tầm tay.
“Em nói đúng, hiện tại mới quan trọng,” giọng nói đầy
ẩn ý. Chăm chú nhìn vào mặt cô, đang cười với nửa
miệng hé mở, thấy thoáng qua một hàm răng trắng.
Ngay lập tức, lóe lên trong đầu, lần đó, trong phòng
ký túc xá, cô đã đưa ngón tay anh vào miệng và cắn
thật đau. Trong khi anh cảm nhận hầu hết bên trong
miệng, còn nhớ rõ một bên phía sau răng hàm trên
đã bị mất răng (điều này không làm anh mất hứng,
ngược lại, với lứa tuổi của cô, sự không hoàn hảo
tầm thường đã kích thích và lôi cuốn anh). bây giờ,
nhìn vào khoảng trống giữa răng cô và khóe miệng,
thấy răng trắng nổi bật và không thiếu cái nào. Điều
này khiến anh rùng mình. Một lần nữa hình ảnh người
phụ nữ bị tách làm đôi, nhưng anh không muốn thừa
nhận. Chỉ muốn kết hợp với nhau bằng sức thuyết
phục và cưỡng ép, vì vậy, anh hỏi lần nữa, “Em thật
không muốn uống một chút cognac sao?” Nở nụ cười
168