Page 184 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 184
Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.
Mẹ nhìn tôi, rồi nhìn qua nơi khác, “Tôi không đọc
được. Tôi không biết đọc không biết viết, muốn nhờ
cô giúp giùm.” Tôi quen hết những cách nhìn của mẹ,
nhưng cái nhìn này còn mới đối với tôi. “Vậy cô có
thể giúp tôi không?”
Cô đồng ý, bất chợt, cô biểu lộ vẻ sung sướng, hài
lòng với mọi chuyện. Cô điền cho xong đơn của con
gái. Chúng tôi tránh ra để chờ đợi. Nhìn ánh mắt của
đứa con, lúc đó, mẹ tôi như kẻ bệnh. Cho đến lúc cô
mẹ cầm đơn dẫn đứa con ra phía trước thính đường,
đứa con không ngừng quay lại nhìn mẹ. Tôi trừng
mắt nhìn lại. Mẹ nói, “Đừng nhìn nữa, con biết làm
chuyện tốt hơn mà.”
Một bà tiếp tân trong y phục đen đưa cô con đi. Cô
mẹ quay trở lại, xem chừng cách giúp đỡ chúng tôi.
Mẹ trả lời những câu hỏi cô ta đọc từ lá đơn. Bắt đầu
từ tên họ của tôi, tiếp theo tên chính rồi tên lót. Đây
là trường học, tôi nghĩ, mẹ đang đi học, bà từ từ phát
âm đọc từng chữ từng tên. Đây, đúng là mẹ tôi: Khi
các câu hỏi tiếp tục, mẹ lấy ra từ cuốn sổ tay, hết
thông tin này sang tài liệu khác, giống như chúng sẽ
chứng minh quyền tôi được đi học, như thể bà đã
dành dụm chúng cho đến giờ phút này. Thật vậy, bà
lấy ra giấy tờ nhiều hơn tôi đã từng thấy bà làm
những công việc khác: Giấy khai sinh, hồ sơ rửa tội,
thư bác sĩ liên quan đến lần tôi bị bệnh đậu mùa, biên
lai tiền thuê nhà, hồ sơ tiêm thuốc chủng, thư về các
khoảng tiền chính quyền trợ cấp, thậm chí, luôn cả
giấy đăng ký hôn phối của bà. Mỗi tờ giấy đều liên
quan đến đời sống năm tuổi của tôi. Ở đây chỉ cần
một ít thông tin, nhưng điều này không quan trọng.
Mẹ tiếp tục lôi ra các tài liệu với mục đích của nhà ảo
thuật lôi ra một dãy khăn quàng nối nhau. Bà có kinh
nghiệm, tiền là khởi đầu và kết thúc của mọi thứ trên
cõi đời. Khi người phụ nữ chấm dứt, mẹ đưa ra năm
184