Page 188 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 188

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               nhà ăn mà bà sợ mất lòng nếu từ chối. Chính cha tôi
               đã cho biết những chi tiết này trên đường lái xe từ phi
               trường về nhà ở quận hạt Kamakura. Cuối cùng, khi
               đến nơi, đã gần hết một ngày mùa thu nắng ấm.
               Cha tôi hỏi, “Con đã ăn trên máy bay chưa?” Chúng
               tôi ngồi trên sàn trải thảm rơm trong phòng trà của
               ông.
               “Họ cho một bữa ăn nhẹ.”

               “Chắc con còn đói, chúng ta sẽ ăn khi Kikuko đến.”
               Cha tôi  là người nhìn  bề ngoài rất dữ dằn với quai
               hàm cứng cáp và cặp lông mày đen rậm rạp. Bây giờ,
               nghĩ  lại  ông giống  Chu Ân Lai,  mặc dù  ông không
               thích thú gì về việc so sánh này, nhưng vẫn đặc biệt
               ông rất tự hào dòng máu samurai chính thống chảy
               trong  huyết  mạch gia  đình.  Sự hiện  diện  của  ông
               thông  thường không  gây thoải  mái khi trò  chuyện,
               hoặc không ích lợi gì khi ông phát biểu một cách khác
               thường những nhận xét gần như kết luận. Thực tế,
               chiều hôm đó, khi ngồi đối diện với ông, ký ức thời
               niên thiếu quay trở về, nhớ lúc ông đánh tôi mấy cái
               vào đầu vì tội ‘nói nhảm như bà già’.
               Không thể thay đổi được gì, kể từ lúc đến sân bay,
               cuộc trò chuyện giữa  chúng tôi bị  gián  đoạn nhiều
               khoảng dài. “Con rất tiếc khi biết về chuyện của công
               ty,“ cả hai im lặng một lúc. Ông nghiêm nghị gật đầu.
               “Thực ra, câu chuyện không kết thúc ở đây,” ông nói,
               “sau  khi công ty sụp  đổ,  ông  Watanabe  đã tự  sát.
               Không muốn sống một cách ô nhục.”
               “Con hiểu rồi.”
               “Ông ấy và ba đã làm chung với nhau 17 năm. Ông
               là người giữ nguyên tắc và trọng danh dự. Ba rất tôn
               trọng ông ta.”
               “Ba có định trở lại kinh doanh không?”


                                         188
   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193