Page 89 - dacsan-bk-2011
P. 89

Nỗi Ðau Người Lính Buông Súng



           Nguyễn Thừa Bình

               Vợ  chồng,  lúc  đầu  xưng  hô  với  nhau  bằng  tên,   Phải công nhận mà nói, cả bọn Việt Cộng có cùng
           bằng anh em, rồi ba mầy, má mầy, cuối cùng là ông bà,   một cái tài duy nhất là lừa gạt, tráo trở, gian manh. Nếu
           ổng bả…Nhưng bạn bè, tôi không biết ai ra sao, riêng   không, dại gì chúng tôi tình nguyện chun đầu vô tù!.
           chúng tôi, chỉ có danh từ “mầy, tao” cộc lốc, dù sắp   Những người thông minh như ông bạn của tôi đó, Ðơn
           “thất thập cổ lai hi” rồi chớ giỡn sao. Tôi không dám   Vị  101,  cười  toe  toét  xin đi  học tập cải  tạo  hơn  một
           nói tiếng “mầy, tao”, có chút gì gần gụi, thân thương   chục năm trời. Những thằng bạn tôi đó, “nhớ nước đau
           không,  nhưng  chắc  chắn  là,  ngượng  miệng,  ngượng   lòng  Con  Quốc  Quốc”  làm  sao  mà  rủ  nhau  về  trên
           mồm lắm, khi kêu “nó” là “Chánh” hay là  “bạn”, nghe   chiếc tàu Việt Nam Thương Tín, cứ vênh vênh cái bản
           sao  lạ  hoắc  quá,  lạnh  lùng  quá,  trơ  trụi  quá!.  “Mầy,   mặt tại bến Bạch Ðằng, được tròng vòng hoa vào cổ,
           tao” đã đi chặng đường dài hun hút đời tù, đói ăn thiếu   được quây phim…rồi được vào khám Chí Hòa ở tù rục
           mặc mà cái chết treo lủng lẳng trên đầu và nỗi tủi hờn   xương trong Nam ra Bắc?.!.
           uất nghẹn, từ thâm sơn cùng cốc Yên Bái, bên kia bờ       Tôi  và  Chánh  qua  những  chặng  đường  lao  lý,
           Sông Hồng, vượt “Cổng Trời” bên nay qua bên kia dẫy   quen nhau, thân nhau “mầy tao” trong tù. Khi nhắc lại
           Trường Sơn, rồi Lào Cai, rồi Vĩnh Phú....            chuyện  xưa,  tích  cũ  đời  tù  mạt  rệp,  chúng  tôi  kể  lại
               “Mầy, tao” thời mạt vận, ôm bụng than đói triền   rằng,  nó  thế  nầy,  nó  thế  kia,  thằng  Chánh  thế  nầy,
           miên  bốn  mùa,  có  khi  buồn  thúi ruột,  có  lúc  cười  ra   thằng Sáu thế nọ, không có ngôn từ nào sát nghĩa, thâm
           nước mắt trong thời tù “cải tạo” khổ sai biệt xứ ngoài   trầm  hơn  mà  thay  thế  được.  Cho  nên,  xin  đừng  thắc
           Bắc.  “Mầy,  tao”  những  lúc  làm  phó  thường  dân  trên   mắc  là,  sao  không  có  lời  nào  mỹ  ngữ  hơn  mầy,  tao,
           quê hương mình không có quyền công dân mà tứ bề      thằng,  nó….    Dẫu  có,  cũng  làng  chàng,  hồ  đồ,  nhạt
           thọ địch. “Mầy, tao” bây giờ đi tìm hơi thở và đi kiếm   nhẽo,  vô  vị  mà  thôi.  Ai  đã  sống  qua đời  là  biển trời
           cái ăn bên kia trời Tây Phương Cực Lạc. Có danh từ   mênh  mông  đói  khát  tột  cùng  và  oan  khiên  như  trời
           nào,  có  từ  ngữ  nào,  có  tiếng  nào  đắp  đổi  hai  tiếng   long  đất  lỡ  thì,  có  gì  mà  chấp  nê,  suy  bì,  bắt  bẻ,  có
           “mầy, tao”?. Thôi thì, “mầy, tao” với tao mầy vậy, phải   chăng  miếng  ăn  và  tình  bạn.  Miếng  ăn  cầm  chân  sự
           không Chánh?.                                        sống qua ngày. Tình bạn dắt dìu nhau không để chết
               Nó chung thủy hơn những người đàn bà vô tình,    oan, chết ức giữa đường, giữa sá!.
           chồng mới xách gói ra đi “học tập cải tạo?” thì, đã làm   Chúng tôi từ Trại Cải Tạo An Dưỡng Biên Hòa và
           vợ người ta!. Nó không phản phúc như những đệ tử,    Long Giao Long Khánh, chuyển trại ra “Miền Bắc Xã
           mới ngày nào thầy thầy, trò trò, nay trở mặt làm kẻ thù,   Hội  Chủ  Nghĩa”,  gặp  nhau  tại  Xã  Lạc  Hồng,  Huyện
           lập  công  với  “Cách  Mạng?”.  Nó  không  sắt  máu  như   Trấn Yên, Tỉnh Yên Bái giữa năm 1976. Lạng quạng,
           những tên “đốt đuốc soi rừng” mới chào đời ánh sáng   lạch  bạch,  bầy  tù  bị  lùa  đi  như  đàn  vịt.  Hung  hăng,
           phồn hoa. Và nó cũng không tàn nhẫn như cuộc đời,    đanh ác, bọn cai tù hò hét, lên đạn rắp rắp. Người dân
           sao cứ đè đầu mình xuống, xuống tận cùng đau khổ.    không  biết  mô  tê,  đứng  ngoài  xỏ  miệng  chửi  bới,
           Mầy cũng đồng ý với tao như vậy phải không, cho nên   quăng gạch đá.  Ai cũng tự bảo lòng, một sự nhịn, chín
           mầy cũng mầy, tao với tao mà?.                       sự lành. Mà không nhịn, thì làm gì bây giờ. Chết, dễ
               Những  kỷ  niệm  vui,  cho  ta  hạnh  phúc,  mà  mau   quá mà!. Bây giờ, nếu được nhìn lại một khoảnh khắc
           qua, dễ quên. Những kỷ niệm buồn cho ta nỗi đau, sao   đó, có ai đã ăn cơm Quốc Gia, thờ ma Cộng Sản cũng
           cứ đằng đẳng cả đời. Cho nên, những tháng ngày “nhất   không khỏi đau lòng, hổ thẹn. Thiếu Úy Huấn là “cán
           nhật  tại  tù,  thiên  thu  tại  ngoại”  trong  các  “Trại  Cải   bộ giáo dục”? của trại. Cái anh chàng nầy mất đi một
           Tạo” của cái gọi là, Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt   cánh tay trái, không biết vì vơ ghen mà chặt đứt đi hay
           Nam luôn luôn là nỗi ám ảnh kinh hãi thường trực đối   một viên đạn của “Thằng Ngụy” nào bắn ngoài chiến
           với  những  người  của  chế  độ  cũ.  Ông  bạn  Chánh,   trường  ngày  nào  để  bây  giờ  trở  thành    “độc  thủ  đại
           Nguyễn  Minh  Chánh  cớ  sao  lại  xuất  hiện  trong  bối   hiệp” cho nên, lúc nào cũng gầm gừ dữ tợn quá. “Các
           cảnh  tù  dỡ  khóc  dỡ  cười đó,  để  chúng  ta  quen  tiếng   anh không phải là  “Tù Binh”, lại càng không phải là
           “mầy, tao” mà, tao mầy không bao giờ quên nhau.      “Cải Tạo Viên” gì cả. Các anh chính là những phạm
                                                                nhân có tội với nhân dân. Nhân đạo, Ðảng cho các anh
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 88
   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94