Page 94 - dacsan-bk-2011
P. 94
phòng, chúng tôi đắp chăn rên hừ hừ. Mỗi lần Ban Y Thái độ kiêu hùng, lời lẻ đanh thép, làm sao tôi quên
Tế kiểm tra, chúng tôi nhăn nhó đau đớn. Tụi nó cũng được, làm sao chúng tôi quên được. Về “láng”, tôi
lắc đầu, không biết “tụi nó bệnh gì”?. Mà có biết, tôi thưởng anh một cây kẹo. Cây kẹo thời buổi đó quý
nghĩ tụi nó cũng làm ngơ vì “đụng chi mấy tay ngang lắm. Anh đã chửi giùm cho chúng tôi, đáng được gắn
bướng, lì lợm”. Một hôm, toe toét cười, Chánh bẻ hai huy chương, đáng được vinh thăng Thiếu Tá. Ảnh
miếng cơm cháy cho heo ăn, dính đầy cám, trấu, còn banh ngực tiến tới, tiến tới. Nó thụt lùi, thụt lùi. Bây
dư lại của ngày hôm qua, đưa mỗi đứa một nửa. Nhìn giờ, không biết anh đang ở đâu? Có thể đã chết trong
dáo dác quanh quất một cách chùng lén, cả hai cho vào trại tù nào rồi chăng!? Hay còn sống ở đâu đó trên đời?
miệng, ngấu nghiến ngon lành. Có ai bắt gặp cũng cười Anh Hưng, con một ông Tỉnh Trưởng Long An thời
trừ mà thôi. May, cũng không có gì!?. Những “cải tạo Ngô Ðình Diệm, đã nậy vàng 18 carat bọc mấy cái
viên” ở Bắc, bọn chúng tôi thường hay đố với nhau răng từ đời nào, đổi “tù hình sự”, lấy vài phần ăn bo
rằng: “con lợn hay con “nợn” và con heo khác nhau bo. Đói quá mà, họ phải tự lo sự sống của mình chớ!.
chỗ nào?”. Tất cả đều một cách trả lời: “Con lợn hay Cái sinh mạng còn chưa giữ nổi, huống chi ba cái lẻ tẻ
con “nợn” ở Bắc, ăn cọng lang khô, bả cây chuối già, răng với cỏ, vàng với bạc?.
trấu xảm, muối hột… ốm tong ốm teo. Con heo ở trong Tôi cũng không quên, Cậu Ấm Nguyễn Văn
Nam, ăn “nước cơm”, tấm, cám, rau muống, cá Thanh, em của Hồng Y Nguyễn Văn Thuận, cháu của
tươi…mập ú. Huỳnh Ngọc Thuận, người bạn Bình Cựu Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Ngô Ðình Diệm
Ðiền, Bình Chánh dân giả của tôi như đã nói ở trên, vì ham đánh, ham thọt Billard mà kẹt ở lại, theo lời ảnh
vốn tháo vát, chịu khó, nhẫn nhục...từ lâu đã biết lượm kể. Trong Nam ở Trại An Dưỡng ông ta đã “trốn trại”
tàn thuốc hút cho đỡ ghiền và lao động thì hụt hơi, để với Linh Mục Thành (?), Tuyên Úy Công Giáo Trường
có tiêu chuẩn 18 kilogram một tháng. Trí, Ðại Úy An Bộ Binh Thủ Ðức, bị bắt lại, bị đánh tàn nhẫn. Nay ra
Ninh Quân Ðội một sáng được vợ “thăm nuôi”, vào Bắc, lại bị một gã của bọn “Tứ Quái” trong “Ban Trật
trại mắt đỏ hoe. Ảnh mời vài anh em tới chung vui, xã Tự” tên Nguyễn Văn Hùng, gốc Ðại Úy Chiến Tranh
giao, vừa nói, vừa ăn, vừa khóc rằng: “thấy vợ, không Chính Trị của Tiểu Khu Biên Hòa đánh vào đầu bằng
hỏi một lời, cứ nhắm mắt mà ngấu nghiến, hết 15 phút cái “nón cối Việt Cộng” vì “liên hệ” với một ông già
thăm nuôi, vợ về,. Bây giờ mình thấy mình hổ thẹn quá, trực buồng hình sự ở K.5 mấy tháng trước. Môt
nhục quá. Bả băng qua cả ngàn cây số gian truân, Trưởng Cuộc Cảnh Sát Quốc Gia Nguyễn Thiện Thuật
không hỏi han một lời”. Đói, lương tri con người cũng ở Sài gòn, cũng là một kép xi nê ma, đẹp trai bao nhiêu
đi vắng, trổi dậy cái bản năng xúi giục con người làm thì, bây giờ rách rưới, tàn tạ bấy nhiêu, hằng buổi trưa
những việc thấp hèn, đáng khinh, đáng chữi. Một tuần lang thang ngang qua “láng” tôi thường xuyên, tìm có
sau đó, Trung Tá Phải cũng được “thăm nuôi”, cũng lo cái gì không để “cải thiện”. “Đội Đại Tá” của hai Đại
ăn, cũng quên thăm hỏi gia đình. Thằng con nhỏ 10 Tá Dương Hiếu Nghĩa và Lê Ðình Luân luôn luôn
tuổi nhìn cha, tức quá chạy ra ngoài đứng chữi “Cha ngay hàng thẳng lối, có vẻ thuần thục bên ngoài như
mấy thằng Việt Cộng để ba tao đói”. Ảnh tay không về thế, nhưng không biết lòng dạ các ông anh như thế nào.
trại. Chỉ vào Nam “dạy con”, Phường làm kiểm điểm. Cảnh, một Ðại Úy An Ninh Quân Ðội, đói quá, gom
Quà để trong kho bị Cán Bộ Trại trộm cắp, bị Ban Trật góp hết những vỏ khoai lang của anh em bạn “tù cải
Tự lấy ăn tự nhiên, bị chuột tha hồ ngồi mát ăn bát tạo” nào ăn sáng bỏ ra, vo lại, cho vào cái bao tử đã
vàng...Khoảng 3 tháng sau, ảnh được trại cho nhận. trống trơn một đêm qua. Một miếng da trâu, phần thịt
Quà còn gì nữa! Không còn gì! Không còn gì hết! chia cho ông “cải tạo viên” Trung Tá ở “láng” kế bên
Những anh bạn già yếu, bệnh hoạn thay nhau về với hồi chiều, nhai tới nhai lui mòn hàm răng già, vẫn dai
Phật, với Chúa nhanh quá, nhiều quá. Trong chế độ tù cứ dai như miếng cao su. Quăng!. Tối, hai ba con chó
của Việt Cộng, điều tốt nhất là im lặng. Nói lạng gầm gừ, giành ăn tới giành ăn lui, nhai, gặm, xé... vẫn
quạng, bị nâng quan điểm là, “phản động”, là “chống không nuốt được. Bỏ. Sáng hôm sau, một ông bạn, có
phá Cách Mạng”, thì bỏ mẹ. Ca tụng Cách Mạng sẽ bị lẽ đã canh từ hồi hôm, sáng ra, lượm rửa sạch, xắt nhỏ,
nghi ngờ là giả vờ “nín thở qua sông”, đáng theo dõi, hầm từ sáng tới chiều, vẫn còn dai cứng. Mặc kệ. Nuốt
thì cũng chết cha. Nhiều anh em đã bị cùm một cách luôn. Có gì đâu!?. Có điều, mỗi lần nuốt một hột da
tàn nhẫn, bi đánh, bị bỏ đói trong các “hầm cách ly”, trâu đó, phải cần một ngụm nước, để “ực” một cái và
“hầm kỷ luật” đến chết, nếu không, khi được ra cũng hai mắt phải “trợn tráo” một cái. Ngon lành gì!?
hồn ma bóng quế. Dũng, Ðại Úy Thủy Quân Lục Nhưng đỡ dạ. Ông Hội Ðồng Tỉnh Rự không sợ “gan
Chiến, một ngày sôi ruột sôi gan, sẳn sàng chết, rồi gì công mật cóc” gì ráo, ăn hết gan cóc, trứng cóc, luôn
cũng sắp chết, đã chửi thậm tệ tên “cán bộ dẫn giải”. cả da cóc, cũng có gì đâu!?. Ổng vẫn cười nhăn răng.
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 93