Page 95 - dacsan-bk-2011
P. 95
Thần chết cũng chê. Mà cũng có gì đâu để cười, để vừa để hóng mát trước khi vào lò thiêu“cellule”, nghe
chê!? Con người cũng chỉ là một động vật bị thúc bách ông bạn già, Ðại Úy Bùi Hữu Bằng, em Ðại Tá Bùi
bởi cái đói vô cùng khủng khiếp, dẫu thần thánh cũng Dinh huyên thuyên chuyện trời cao đất rộng. Có lần
phải ôm bụng than trời thở đất, huống hồ phàm phu tục ổng kể, không biết thiệt hay giả. “Lúc là Trung Sĩ, ba
tử chúng ta. Anh Tiền, còn một chút nữa đã ra người má vợ không chịu gả con gái “cho thằng cô hồn các
thiên cổ chỉ vì ăn mấy trái vải rừng. Chết ngoài chiến đảng”. Chúng tôi rủ nhau trốn. Tôi hẹn bả trong vườn
trường hay chết trong ngục tù Cộng Sản cũng là, cái chuối sau nhà. Ðêm đó, tôi nằm trên mái hiên nhà chờ.
chết bi hùng, bi ai, đáng thương. Bả ra, hai đứa định lén đi. Ông bà già vợ nghe được
Vào khoảng cuối năm 1979 hay đầu năm 1980, tiếng động. Tôi vác bả lên vai mà chạy. Chạy miết đến
Tôi và Chánh “chuyển trại” qua K.1. Thuận và Sơn qua bây giờ mấy chục năm, có mấy đứa con, cha mẹ vợ
K.7. Hệ thống Trại Tân Lập, Tỉnh Vĩnh Phú có tất cả là cười khì”. Hai khuôn mặt hồi đó, tôi nhớ hoài là,
7 K. Hai chúng tôi được “biên chế” vào đội trồng Thượng Tọa Thích Thanh Long, Giám Ðốc Nha Tuyên
“chè”, Trung Tá Thiện làm Ðội Trưởng. K.1 có truyền Úy Phật Giáo, người cao, ốm, điềm đạm, ít nói, toát ra
thống là, thường xuyên ăn khoai mì, ngoài Bắc gọi là một vẻ đạo cốt, nhân từ. Và một người nữa là, anh bạn
sắn và “cải tạo viên’ mĩa mai gọi là “bạch sâm”. Ăn Phan Tấn Ngưu, Thiếu Tá Cảnh Sát Quốc Gia, thường
bạch sâm dài dài, mà gánh nước lên đồi tưới chè hoài dựa vánh tường cellule của tôi hay một gốc cây nào đó
và tưới biết bao nhiêu nước cho đủ. Chỉ tội cho các mà u sầu, không nói không rằng...Những câu chuyện
“cải tạo viên” cứ ráng, cứ ráng mà chết, có biết đâu, kể về những “Ngụy quân, Ngụy quyền” đã lý luận,
đó là chính sách hành hạ, trả thù của giòng họ Bác và phản bác lại lý tưởng, luận điệu tuyên truyền áp đặt của
Đảng. “Nước sông, công tù” mà! Chúng nó biết chớ?. cha, anh…theo “Cách Mạng?”, thậm chí từ chối cả mối
Chiều tắm “suối cứt heo”, nước chảy qua đội chăn liên hệ ruột thịt là rất thường. Ðại Úy Hiệp lúc ở Trại
nuôi, nuôi gà, vịt, ngỗng, heo, bò, trâu… thúi không An Dưỡng Biên Hòa, nằm trên võng vẫn đánh thắng
chịu nổi. Tối về ngủ trong phòng giam đầy người, kín một lần 4 bàn cờ tướng đầy người bu quanh. Ra Yên
mít, ngôp thở mà rệp và muỗi nhiều vô số kể. Chánh và Bái, ông cha Ðại Tá Quân Ðội Nhân Dân đến thăm với
tôi, đêm nào như đêm nấy phải cột hai ống quần, cột vài gram Thuốc Lào Tiên Lãng mà tuyên truyền, mà
hai ống tay, trùm cái đầu lại, bảo nhau là, “phi hành xĩa xói... ảnh không nhận quà, không nhận cha. “Cha
gia” bay vào giấc mộng mị. Vậy mà cũng không tránh có đường của cha. Con có đường của con”. Cũng nên
khỏi giòng họ Rệp Bắc Kỳ đói máu tù Nam Kỳ xương biết, lúc bấy giờ, chúng tôi thiếu đủ thứ, đói đủ thứ,
khô và muỗi ông, muỗi bà đói, vo ve nhức óc đi tìm da nhất là thèm thuốc lào hết sức. Người Tù Cải Tạo đói
bọc xương chúng tôi mà xin tí huyết. Chắc tụi nó cũng đến chết cũng chịu nhịn phần ăn sáng mà đổi vài “bi”
chưa bao giờ được no một lần như người dân sống thuốc lào hút cho đời “còn một chút gì để nhớ để
trong Chế Ðộ Người Bốc Lột Người Xã Hội Chủ thưong”. Anh Trầm Hữu Phước, Phước Lùn người
Nghĩa!? Tôi nhiều lần phải nghỉ ở nhà “làm việc” với không biết hút thuốc cũng bảo vợ trong Nam gởi
“cán bộ cấp trên” xuống. Mình là “Phụ Tá Đặc Biệt” Thuốc Lào 888 ra đầu tư. Khi trại phát thuốc lào hạ cấp
mà. Đi tới trại nào cũng y bon như vậy, được mời ngồi như là một loại cỏ khô nhiều đến nổi anh em đặt cho
ghế, được mời hút thuốc có cán, mời uống “nước chè” cái tên “Lào Thau”. Nói gì nói, có nó cũng còn hơn
mà “tâm sự thời ác ôn của anh”, thường kéo dài cả mua “mắc thấy mẹ”. Thuốc Lào 3 số 8 của Ðại Úy lùn
tháng. Biết rồi, nói mãi, chỉ viết vài ba chữ y như cũ trở nên ế. Ảnh nhất định không chịu bán rẻ. Ảnh ôm.
thôi, mà nghĩ cả ngày nầy qua ngày nọ, đỡ đời lang Ảnh ghiền. Sau nầy Trầm Hữu Phước, “người lùn gieo
thang cơ cầu bên ngoài. Anh Lê Văn Đàn, người Huế, máu lửa” lại là người đói thuốc lào, đổi khẩu phần ăn
Xứ Truồi làm “Ban Trật Tự Trại”, nghe nói là Trung để lấy vài “bi” mà “rít” cho qua cơn. “Ác lai, ác báo”
Tá Biệt Ðộng Quân, Chỉ Huy Trưởng Cảnh Sát Quốc không sai. Tôi bị “biên chế” qua đội tăng gia, Chánh
Gia Quận Tư, là em ruột của Thiếu Tướng Lê Ðức qua đội chăn nuôi. Đội tăng gia, thỉnh thoảng được cạp
Anh, sau nầy là Chủ Tịch Nhà Nước Cộng Sản Việt đỡ thèm những đuôi thừa, đuôi thẹo khoai lang, khoai
Nam, cùng với các anh Trung Tá Sung, An Ninh Quân mì. Đội chăn nuôi khá hơn, lén ăn bớt, ăn xén được
Ðội Vùng I Chiến Thuật, Trung Tá Tường, An Ninh thức ăn của heo, gà, vịt…Chúng tôi lâu lâu mới gặp mà
Quân Ðội Biệt Khu Thủ Ðô thường đến coi bói tào lao, thôi, dù cùng một trại K.1. Gặp Nguyễn Văn Tua,
nói chuyện trời đất, cũng đỡ buồn qua ngày đoạn người bạn cùng khóa, mừng quá. Nó ở đội nhà bếp và
tháng. Buổi chiều, ăn hai khúc khoai mì với chút nước thường được “quà” vợ thăm nuôi, mình tự nhủ trong
muối làm canh lơ thơ vài cọng cải. chúng tôi ra đứng lòng, chắc nó cũng nghĩ chút tình anh em, “cho” mình
dưới bóng cây vừa để chuyện trò với nhau mà cũng cái gì ăn đỡ đói. Không. Đừng mơ. Nó cho, là cho mấy
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 94