Page 91 - dacsan-bk-2011
P. 91
Cộng Sản Bắc Việt, điều bất hạnh nhất, có lẻ là, to con Nhân Dân, bọn chúng hiếp đáp danh từ quá, cái gì
lớn xác hay công tử bột õng ẹo, dễ bị nửa đường đứt cũng nhân dân hết, cầm một cái cây dài hơn một thước,
gánh. Ở đây, cái gì cũng thiếu chỉ rau dấp cá thì tràng to bằng cườm tay người lớn, quơ qua quơ lại, đánh,
giang đại hải, đầy ắp trên đồi nầy núi nọ. Ở đây, tôi đập, lùa những thằng tù còn xương với da, bước đi
mới được biết và được ăn những trái vã đỏ lòm, tươm nặng chình chịch qua Trại 12 mà vào mịt mù trong kia
mật, ngọt hết sức, ngon hết sức, nhưng đâu có nhiều Trại 13 và 14. Về lại đây, có nghĩa là chúng tôi trở lại
mà ăn cho đỡ dạ cầm canh. Dự định đưa những tù những địa danh không thiện cảm chút nào, “Cốc”,
chúng tôi đến đây là để làm con đường chiến lược qua “Suối Nhị Tỳ”, Ðồi Thằn Lằn”, “Dốc Cây Ða”, “Hang
Lào trong một điều kiện như thí cô hồn mạng sống Dơi”... đã lấy xác chết, máu, nước mắt và làm thương
những thằng tù thua trận. Những ngày sắp sửa lên tật những thằng lính năm xưa tung hoành ngoài chiên
đường, cán bộ trại lấp la lấp lững, làm cho những anh địa thành những người tù phế nhân. Những người tù
em ở lại buồn lắm và chúng tôi thì, “hồ hởi phấn khởi”, trong Nam ngơ ngác mới ra Bắc, nói sao hết nỗi đoạn
nghĩ là, chắc được tha về hay ít nhất cũng được di trường! “Ðể tạo điều kiện thuận lợi cho các anh “học
chuyển vô Nam. Kẻ đi, người ở đều lầm. tập tốt”, “lao động tốt”, các anh đang đứng trên đất
Mà còn sống với Việt Cộng thì, cứ lầm dài dài. Có Miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa”. Một câu nói, đến bây
ai biết, chúng tôi đi vào vùng tử địa. Nay người nầy giờ ghi lại, tôi không sợ quên, sót chút nào. Mà cũng
chết, mai người kia chết. Chết không kịp chôn. Chết không quên cái ông Trần Khánh Thiện, anh ruột của ca
không có miếng ván hòm. Chết bó trong những chiếc sĩ Anh Khoa nói “tao nghĩ mình sẽ ra Bắc”. “Nghĩ gì
chiếu cũ mình đang nằm. Hôm anh Châu qua đời, qua nghĩ kỳ cục dậy?”, tôi nói với nó như vậy. Chúng tôi,
đời mới đến đây vài ngày, tôi cùng vài ba anh em tù những người trẻ sinh Nam tù Bắc như thể trời tròng.
khiêng đi chôn. Ði qua căn nhà nhỏ chơ vơ Xã Dương Không ai nói một lời. Không ai còn hơi sức. Thôi rồi!
Quỳ, dọc theo bờ con Sông Ðà đến miếng đất hoang Có những người ôm nhau khóc. Có những người nhìn
bên trái, đầy lau lách và mấy cây sim phất phơ bông nhau chảy nước mắt. Có những người nghiến răng,
màu tím, “màu tím hoa sim tím chiều hoang biền biệt”. lặng thinh. Ở đây đâu chừng một tháng, cũng Thiếu Úy
Anh nằm đó. Bạn bè anh nằm đó. Ai thân nhân của các Quân Ðội Nhân Dân Hồng nầy, cũng cầm trong tay
anh trong Nam biết các anh nằm ở đây bên kia “Cổng một khúc cây như thể trường côn, la, chửi, đánh, đập,
Trời”!? Nửa đêm, trong cơn ác mộng, anh Hà Tiến rượt chúng tôi chạy như tháng trước ở Văn Bàn về,
Nhất la thất thanh “chết tôi , chết tôi. Cứu tôi, cứu tôi”. “lùa” hết thẩy xuống Cốc mà trồng khoai lang, khoai
Như là “đồng khí tương cầu, đồng thanh tương ứng”, mì, chặt nứa, chặt giang, phá rừng. Ở đây không có
toàn trại đồng la thất thanh, bãi hãi. Bọn cán bộ chạy những Cây Vầu to như bấp vế người ta và cao thì nhìn
rầm rập, súng đạn rắc rắc “cái gì, cái gì. Chúng ông ngút mắt, ngút mặt. Vác nó, gốc ghì trên vai thật chặc
bắn bỏ”. Ðại Úy Huệ, Trưởng Cuộc Cảnh Sát Quốc mà ngọn cứ nhún nhảy dưới đất sau lưng như muốn
Gia Khổng Tử ở Chợ Lớn, chết vì thèm quá, ăn miếng quăng mình xuống núi. Ngày đầu chân ướt chân ráo
thịt trâu đang khi bệnh kiết sắp lành. Chúng tôi nói, mới tới, thấy mụt măng gì mà to tổ nái. Anh em rủ
ảnh cũng biết “bệnh kiết mà “dệnh vào” một miếng thịt nhau “xắn”, vát về. Làm cách nào cũng đắng hơn thuốc
trâu, ngay cả một miếng da trâu đi nữa cũng đi đời nhà quinine, quăng bỏ. Ở đây cũng không có những dây
ma. Tội nghiệp, ảnh mới từ Trạm Y Tế Trại về được mây trăm năm dài vài trăm thước, cứng như đá trên
hai ngày chớ mấy. Chết gây khiếp đảm bạn tù còn sống rừng và to như ống quyển xương xẩu của những người
ban ngày và ác mộng hãi hùng về đêm. Bây giờ, không tù đói ăn chờ chết. Ở đây, gặp lại những anh em mà
biết hồn xiêu, phách lạc các anh đang vất vưỡng nơi mấy tháng trước rất buồn không được đi như chúng tôi.
đâu, có ai một giọt nước mắt!?. Những anh Dung Judo, Họ không ngờ gặp lại chúng tôi, những thằng trở về
Đại Úy Chiến Tranh Chính Trị, Thuận, người bạn thân tàn tạ như ma trơi đến như thế. Còn chúng tôi, những
của tôi ở Bình Ðiền, Ðại Ðội Trưởng Cảnh Sát Dã người tù Văn Bàn về lại đây, mới nghĩ ra rằng, dẫu gì,
Chiến, Sơn Trưởng Cuộc Cảnh Sát Quốc Gia quận nào Tù Yên Bái cũng đỡ hơn nhiều về “hậu cần” và sự
đó ở Bình Ðịnh, tất cả vẫn còn đau những vết đòn bề sống của mình ít mong manh hơn. Các ông bạn
hội đồng chết đi, sống lại của sáu, bảy thằng nhóc con, Nguyễn Minh Luật, lớn hơn tôi vài tuổi, người cùng
loại cháu ngoan của Bác và Đảng!?. quê và Quách Văn Hỹ, người Chợ Lớn, bây giờ thấy
Vài tháng sau, các trại “cuốn chiếu” về lại Yên vui hơn, mạnh dạn hơn, không như trên Văn Bàn, lượm
Bái. Lại đến Bến Phà Âu Lâu lần nữa mà qua Sông thượm, phờ phạc, bệ rạc hết sức.
Hồng nước mùa lũ, cuồn cuộn sóng đục ngầu màu đất Mà thật ra, ai lại không như vậy!? Về đây, các ảnh
đỏ bazan. Thiếu Úy Hồng của cái gọi là Quân Ðội có “quà” gia đình trong Nam gởi ra. Có ăn, các ảnh
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 90