Page 96 - dacsan-bk-2011
P. 96
thằng Cán Bộ Việt Cộng. Nó không ngu cho mấy thằng nhiều năm nữa. Rồi cũng gặp nhau ở Sài Gòn, bị đổi
bạn bạch đinh, bần cố, mạt kiếp, lợi gì?. Trách, tại sao tên là “Thành Phố Hồ Chí Minh”. Bọn Ngụy Quân,
mình quên đi câu nói cụ Nguyễn Khuyến thời còn Ngụy Quyền đi học tập cải tạo theo lệnh tập trung
Trung Học?: “Sang thì tìm đến, khó tìm lui”. Sau đó được thả về, đứa thì bị vợ đá lăn đá lóc, đứa thì vô gia
mấy ngày, vô tình tôi gặp anh bạn Văn Minh Tịnh vừa cư trong đất nhà của mình, đứa thì đạp xích lô, đứa thì
được “thăm nuôi”, kéo “quà” về “láng”. Ảnh bảo tôi bán giấy số, đứa thì bán cóc kẻng ở các Trường Tiểu
khi nào rảnh, đến ảnh lấy “một ít” vê ăn. Ngại quá, tôi Học, đứa thì khuân vát ở các bến xe đò, đứa thì bán cà
không gặp ảnh mà lấy một it về ăn. Bây giờ cũng 31 rem, đứa thì toát mồ hôi kiếm việc không ra…dù chỉ
năm rồi, tôi đã không quên mà còn nhớ rõ ràng ràng là, một công việc bần tiện, hạ đẳng nào không ai thèm
tấm lòng một người bạn tù, một người bạn cùng khóa mó đến. Người thân, bạn bè, xóm làng… quây mặt,
đời lính. Mấy tháng nay mới biết, Tịnh và gia đình đã khinh thường. Bọn “Chính Quyền Cách Mạng” đối xử
định cư ở Nam Cali. Mừng chúng ta đã thoát hiểm. gian ác. Ho sống trên quê hương mình như đang ở
Chắc chắn có ngày anh em gặp nhau kể chuyện đủ trong một địa ngục nào xa lắc xa lơ, lạ hoắc. Mầy về
điều. Vui lắm. Tháng 9 năm 1980, vợ tôi ra thăm, bới với người vợ, dù đã trải qua biết bao là gian truân vẫn
theo vài chục kí lô “quà”. Tù chúng tôi gọi những chung thủy, một lòng nuôi con, chờ chồng, dẫu bấy giờ
lương thực, thực phẩm tiếp tế là “quà”. Mười lăm phút có “râu tôm nấu với ruột bầu, chồng chang vợ húp, gật
nói chuyện cho người vợ tìm chồng xa cả ngàn cây số, đầu khen ngon” cũng là hạnh phúc lắm rồi. Tao về
ngắn ngủi quá!. Nói gì !?. Nghẹn ngào. “Em ráng nuôi “thôi rồi, tay nắm tay lần cuối, chia nẻo giang hồ vĩnh
con, tìm đường “vượt biên”. Khô khan như đời tù cạn biệt nhau”, không còn vợ để làm thơ nhâm nhi “ em
kiệt sự sống. Ngắn ngủi như đời người vợ “tù cải tạo”, ơi!, lửa tắt bình khô rượu, đời vắng em rồi, say với
một lần thăm nuôi chồng là, một lần chia tay vĩnh biệt. ai!?”, buồn biết chừng nào!. Chỉ còn nghẹn ngào với
Tôi cho Thượng Sĩ Phan Văn Lựa, lính của tôi ngày cha mẹ già và ba con thơ dại mà thôi. Về sau, tao tục
xưa ở Quãng Ðức một ít. Tôi chia cho ông Chánh Mập huyền với một người con gái là một Phật Tử thuần
một số. Cuối năm 1980, một số chúng tôi bị “biên chế” thành, nhân từ, thùy mị mà, đến bây giờ đã hai mươi
vào Thanh Hóa. Nghe nói, chúng tôi sẽ thành những sáu năm, có thêm hai con hiện đang sống ở Thành Phố
“công nhân tù”. Lạ! Công nhân mà tù, tù mà công Kansas, Tiểu Bang Missouri như mầy đã biết đó. May,
nhân? Họ tính chúng tôi đem vợ con trong Nam ra, tụi nó cũng đã tốt nghiệp Ðại Học, có việc làm, lương
định cư tàn đời nơi khỉ ho cò gáy, thâm sơn cùng cốc năm mấy chục ngàn, không như mình 6, 7 đồng một
Xã Thanh Xuân, Huyện Nghi Xuân, Tỉnh Thanh giờ mà tìm việc cũng không ra. Mầy, tao biết đang làm
Hóa.nầy với người Thái Trắng, Thái Ðen, núi đá vôi, chủ mà cũng đang làm công một tiệm phở dưới
đồi gổ lim và Nhóm Năm Người Nguyễn Hữu Có. Houston, Texas. Dĩ nhiên, những lời kể nầy như thể
Thôi, giả từ mầy Chánh nhé. Mầy theo tao, tao theo một hồi ký viết không trọn, vì làm sao nói cho hết, viết
mầy suốt mấy năm trời tù, không khá chút nào hết. cho đủ khi mà, trí nhớ theo tuổi già và những năm
Mầy Nhâm Ngọ, tao Nhâm Ngọ. Mầy với tao cũng đã tháng dũa mòn trong các cái gọi là “Trại Học Tập Cải
ba mươi tám tuổi rồi. Mầy có hiếu với bà cụ vô cùng, Tạo”. Mầy cũng bỏ qua. Nhớ nhiều càng khơi nỗi đau
tao biết. Tao cũng thương ba má tao nhiều lắm. “Nụ nhiều những ngày tù tội, buồn mà thôi, có gì vui?
cười cầu tài” của mầy, ráng giữ mà sống. Giữ như giữ Đời người hóa ra, bé cái lầm tất cả. Nếu biết trước
linh hồn không bán cho quỉ mà chúng ta thường bảo Việt Cộng thắng, nếu biết trước Việt Cộng vào, nếu
nhau : “ phải không để cho bọn “bò vàng” nó khinh, biết trước Việt Cộng lưu manh như vậy…thì, số người
không để cho cha mẹ buồn và làm sao cho vợ con còn ở lại đếm trên đầu ngón tay. Tôi, trưởng một cơ quan
hãnh diện…”. Không thể như các cậu Ðội Trưởng Ly, tình báo ở một tỉnh, còn tơ lơ mơ tình nguyện học tập
Toại…bị mắng vốn tới cha mẹ, tới vợ con và bị chửi cải tạo mút mùa, huống hồ!?. Chánh, trưởng lưới một
rủa không ngốc đầu lên được. Mầy về Z 30 D hồi nào?. ngành Quân Báo Cần Thơ cũng cà lơ phất phơ xin vào
Tao về Z 30 C tháng Tư năm 1982. Nơi đây, vùng quê tù mười mấy năm trời. Những bài học thất bại thường
hương của tao, có một lần sẩy chết vì trúng mìn Việt cho ta những kinh nghiệm vàng bạc, bước tiếp hành
Cộng. Hai đứa ở cách nhau một ngọn núi, không bao trình thành công hơn, tươi sáng hơn. Thất bại là mẹ
giờ gặp nhau, hằng ngày nhìn núi Mây Tào, đếm tuổi thành công mà. Nhưng, trường hợp của chúng tôi, một
đã bốn mươi hai. Khi đi, sức vóc trai trẻ, bây giờ tóc đã bước đã sa cơ rồi, thì thành công đâu không thấy, chỉ
muối tiêu. Những ngày đi rừng chặt lá buông, tao lặn có đỗ vỡ, còn con đường nào nữa mà đi tiếp, để thành
lội qua gần núi tìm, nhưng bị đuổi về, chớ thấy đâu mặt công hơn, tươi sáng hơn?. Sự sống con người không
mủi mầy. Khoảng 9 năm tao về. Mầy cứ ở lại thêm dài đủ, để cải chính hay điều chỉnh những quyết định
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 95