Page 93 - dacsan-bk-2011
P. 93
bắp, đậu phọng, khoai lang, khoai mì…thì vừa làm, thấy một cai tù Việt Cộng nào xót dạ tình người, nhẹ
vừa ngốn, vừa dấu. Không lẻ chịu chết trên lương thực, tay một chút với người anh em của mình, dù là những
thục phẩm mình làm ra.!?. Đói quá mà!. Đêm nào bụng ngày thiêng liêng Ba Ngày Tết.
dạ cũng trống trơn, khó ngủ, Văng vẳng tiếng còi xe Một ngày lao động làm đường ra Bến Ngọc, trời
lửa Phố Lưu gần bên Tàu, nghe sao mà buồn quá, nhớ nóng như thiêu, hàng loạt người xĩu, có vài người chết.
nhà, nhớ vợ, nhớ con, nhớ anh em ruột thịt, nhớ bạn bè Nghe nói, trong đó có Thiếu Tá Minh, người lái trực
xa gần…. Kế bên, ông bạn Chu Sĩ Lương Chiến Tranh thăng cho Tổng Thống Thiệu? Dưới ruông cạn quanh
Chính Trị, tánh khí cũng ngang tàng mà tâm hồn cũng trại, những con cá lòng tong, cá trắng, cá lốc con, nổi
thi sĩ, luôn chân tay táy máy, vừa nhóm lửa “cải thiện” lềnh bềnh,“ngoẽo” dưới làn nước nóng có thể luộc chín
mấy cọng rau “cải trời” mót nhặt hồi chiều, vừa rít được trứng gà. Đêm về, phải vỗ tay thật mạnh theo
xong một hơi thuốc lào dài lê thê… thì lại lải nhải cho nhịp những bài hát Nhạc Cách Mạng “Vùng lên! nhân
quên đời đau khổ. Tôi nhớ hồi mới tới đây, nó nhờ mấy dân Miền Nam anh hùng. Vùng lên! Xông pha vượt
anh em thân làm hậu thuẩn, định gây hấn với tôi. Tôi qua bão bùng. Thề cứu lấy nước nhà. Thề hy sinh đến
lì. Tôi đâu nhịn. Còn một chút nữa đã “oánh” nhau rồi. cùng. Cầm gươm, ôm súng, xông tới...” hay “Bão nổi
Nhưng rồi, chẳng có ai dám đánh với ai đâu, đùa dai lên rồi từ Miền Nam quê hương thân yêu. Từ Trị Thiên
một chút cho oai kiểu anh hùng rơm vậy thôi. Một hôm băng qua Tây Nguyên lan tới bưng biền...”. phê bình
tôi “hốt hụi” được 14 cái bánh xe lãng tử. Anh em, ai thật dữ để “khích tướng”. Kiểm điểm thật dữ để đánh
cũng “nể” mình giàu quá. Ðói thì đói, ăn thì ăn cũng 5 quỵ những ai còn “chao đão”. Dưới đất hàng đàn chuột
cái là bụng đã no chình ình, không nhận cái gì vô nữa. cống trong cầu tiêu đi ra, nghênh ngang diễn hành.
Bên kia, anh bạn Sử, Ái, Ấn thường tụm ba, bó gối Người với vật chung chạ một cách thân quen, trơ trơ,
nhìn trời hiu quạnh, thắc mắc mình đã ăn chưa nhỉ, sao dạn dĩ. Chỗ ngồi thì, muỗi đốt thả giàn và rệp cắn thoải
cái bụng vẫn không có gì!? mái mà người cơ hồ như không còn sức đề kháng.
Năm 1979, vì chiến tranh với Tàu sẽ xẩy ra, Trăm ngàn kiểu khổ!. Nhìn thấy cái chết dễ ẹt mà ngày
những người tù lưu linh lạc địa chúng tôi được lùa về về thì hun hút, Chánh làm bộ làm tịch bịnh thường
Vĩnh Phú, một tỉnh được thành lập năm 1968 từ hai xuyên, chống gậy, ngả nghiêng như người sắp chết, ai
Tỉnh Phú Thọ và Vĩnh Phú hợp lại. Ở đâu cũng tù, “Tù lao đông mặc kệ, ở nhà. Tôi, cũng có cớ bệnh suyển,
Binh”, “Tù Học Tập Cải Tạo”, “Tù Tập Trung Không khai đau vùng ruột già, cũng giả đò bịnh ở nhà. Cả hai
Án”, “Tù Ngụy”, “Tù Z”, “Tù Chính Trị”…thậm chí, được “biên chế” vào đội già cả bệnh tật, khẩu phần là
cả “Công Nhân Tù”, đối với chúng tôi không quan chế độ 13 kilogram môt tháng, đủ để ngày nào cũng có
trọng. Quan trọng là cái ăn, cái mặc, cái lao động và hai chén nước cháo lõng. Đã đói, càng đói thêm. Cam
cái lòng người, để con người còn là con người. Thảm chịu, hơn là ra ngoài, vất vưỡng như bóng ma trơi. Đội
thay, có được đâu!. “Cách Mạng” còn đang miệt mài Trưởng Trần Trọng Thuyên, nghe nói là phóng viên
trả thù chưa xong mà. Ði từ trời vừa hừng sáng bằng xe chiến trường “Trọng Tiến Trường Sơn Tây?” biết
molotova, khoảng 3 giờ chiều tới Ga Ấm Thượng, vào chúng tôi đóng kịch, làm lơ. Một vài anh em trong đội
Bến Ngọc lội bùn là tối câm. Chúng tôi, Chánh, Thuận, xầm xì, nghi chúng tôi bịnh gian bịnh dối, cũng làm lơ.
Sơn, Sáu…sau “biên chế”, ở vào một đội nông nghiệp Bác Sĩ tù, Đại Úy Hiệp, Y Tá tù, “Hường Kampuchia”
của Phân Trại K5 thuộc Trại Tân Lập do Thiếu Tá tin chúng tôi bệnh thật. Ðủ rồi. Hằng ngày, chúng tôi
Nguyễn Thùy làm Trại Trưởng. Trại được che kín và chỉ nhận được vài viên thuốc “ Xuyên Tâm Liên” hay
kiên cố bởi bốn bức tường cao ngất, thêm kẽm gai ở thỉnh thoảng bị đè cổ ra chích mà không biết thuốc gì.
trên và hào sâu phía dưới. Áo màu vàng kaki Công An Cũng sao đâu!?. Chánh nói “ không trị trong bụng
Nhân Dân thay thế cho áo màu áo xanh rừng Lính cũng trị ngoài da, không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc”.
Quân Ðội Nhân dân. Ban Trật Tự hậm họe. Đại úy Chúng tôi, trong Ðội ai cũng biết là hai tên “trây lười
Chiến Tranh Trị Biên Hòa tên Hùng, Trung Úy Phi lao động” giả đò bệnh nhưng chẳng ai thèm nói tới,
Công tên Bình, Phủ Ðặc Ủy Trung Ương Tình Báo tên không dám nói tới “những thằng cô hồn” nầy. Nói đến
Uyển và “đầu gấu” hình sự Bích, làm thành hung thần đây, tôi lại nhớ đến anh bạn Sơn, người Bình Ðịnh
Bộ Tứ, gây khiếp đảm, gây oán thù đồng đội thuở nào thường giúp tôi, cõng tôi xuống trạm xá giả đau, khám
của mình. Trưởng trại Thùy, ăn nói ngọt xớt, độc ác bệnh. Sơn, cách đây mấy tháng, tao thấy mầy trong
khôn lường. Hình như những con người Cộng Sản Việt SBTN đang kiểm phiếu bầu Hội Trưởng Cảnh Sát
Nam, sinh ra để tàn bạo, hành hạ đồng bào của mình. Quốc Gia ở Texas với Trà Văn Tứ. Làm sao liên lạc
Trong suốt bốn năm ờ tù, từ Biên Hòa, Yên Bái đến với mầy? Dẫu sao, tôi cũng được “ở nhà” khoảng sáu
Hoàng Liên Sơn, Lào Cai, Vĩnh Phú, tôi chưa từng tháng. Ông Chánh lâu hơn. Mỗi lần nhóm Bộ Tứ xét
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 92