Page 97 - dacsan-bk-2011
P. 97
mông muội một lần đã lầm lỡ. Khi tôi viết những giòng Khúc hát trần gian
hồi ký nầy, có lẻ người bạn tôi đang trong bếp nấu Phở
cho khách, đang tiếp khách, đang thâu tiền khách, đang
lau mồ hôi chảy đầy người…, mà nụ cười cầu tài lúc Ta gặp em ngày hoàng hôn vũ trụ
nào cũng toe toét, chắc cũng không sung sướng gì?. Đã Mái tóc dài tung cánh giữa chiều hoang
sáu mươi tám tuổi Tây, sắp “thất thập cổ lai hy” rồi Dang hai tay ôm gió lộng ngang trời
còn gì. Ngẫm nghĩ, một cuộc đời cứ sao lận đận long
đong!. Một thời học sinh sinh viên, một thời lính lác, Như muốn níu lại mảnh đời cát bụi
một thời tù tội, một thời Việt Kiều, tất cả cũng chỉ là Ta gặp em chiều hòang hôn vũ trụ
giòng nước đục chưa bao giờ được một lần là giòng Lốc cuộn tròn xoáy ước vọng bay xa
nước trong, tươi mát, thanh bình...chảy qua vùng trời Mặt trời đêm gom mây xám chập chùng
xanh biêng biếc trên cao và hạnh phúc vời vợi. Chúng Những đôi mắt bừng lên trong bóng tối
tôi vẫn tin vào số phận. Nếu không, làm sao giải thích Ta gặp em chiều hư vô bảng lảng
được, biết bao nhiêu lần tưởng đã là người thiên cổ hay Nắng phai mầu từng sợi nắng mong manh
ít nhất cũng là phế nhân tật nguyền. Làm sao chúng tôi
quên được những lần chết đi sống lại, những lần thoát Hoàng hôn reo theo nhịp gió gieo vần
chết trong đường tơ kẻ tóc, những lần không biết tại Chốn thiên đường xoay nghiêng rồi tan loãng
sao thoát được tai nạn gần như thuờng xuyên…Có Ta gặp em đêm hư không mờ mịt
Phật, có Trời, có Ông Bà phù hộ chớ. Nhân một dịp về Ánh nguyệt mờ soi giọt lệ hồng hoang
Houston dự đám cưới của đứa cháu, tôi đã gọi điện Vòng tay ôm -Em giá lạnh môi mềm
thoại báo vợ chồng nó,”tao sẽ đến thăm mầy”. Tiếc là, Nghe khúc hát trần gian gõ nhịp .
tao đi như chạy giặc, không có thì giờ, không đến thăm
mầy được. Nhưng làm sao lại không có lúc nào đó tái
ngộ, nhắc lại ba cái chuyện “truyền kỳ mạn lục” nầy?. Đối mặt
Nghĩ đến đó, thì một trời kỷ niệm thời chúng tôi thân
quen nhau, cứ hiện về một cách đậm nét, bùi ngùi,
nghẹn ngào. Sóng gió, dẫu sao cũng đã qua đi. Hiện Trăng khuya chếch bóng vọng đêm trường
tại, gì thì gì cũng khá hơn, đáng sống hơn một đời tù Tỉnh mịch liêu phòng lạnh giá hương
tội và một thời sống dưới chế độ oan gia Việt Cộng. Có Mây gót tha phương ngàn nỗi nhớ
điều, tương lai không gì hạnh phúc cho lắm, khi phải Nguyệt sầu cố quận những chiều thương
buông tay an giấc ngàn thu trên đất khách quê người. Chơi vơi giọt đắng miền quan ngoại
Trong tù, người thân ở tận đâu đâu, bạn tù sống chết Nhoà nhạt tình yêu đoạn cuối đường
bên nhau. Chúng tôi vẫn thường nói với nhau là, “thời
gian qua đi, cái gì rồi cũng qua đi, cũng mất đi, duy chỉ Sáu khắc tàn dư gương đối mặt
có tình bạn còn lại”. Và chúng tôi, những năm tháng Năm canh mòn mỏi có ai tường
đầy ải tù cải tạo; những năm tháng trời ơi đất hỡi, sống
không có quê hương ngay trên đất nước mình; những Phong trần
năm tháng bồng bềnh tha hương dị vực, chúng tôi thật
sự vẫn là những người anh em bạn, không suy suyễn
tình tri kỷ./. Xuân đã đi rồi bỏ lại đây
Bao nhiêu thương nhớ quyện vơi đầy
Mượn câu thơ cũ dư âm lộng
Nguyễn Thừa Bình Nhặt cánh mai tàn mộng ước phai
Giọt nắng rong rêu năm tháng đọng
Nỗi lòng dâu bể gió mây bay
Màu hoa sắc lá hôm xưa ấy
Nhuộm giấc phong trần với cỏ cây
Nguyễn Khánh Chân
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 96