Page 224 - Dac San BK 2013
P. 224

và  khổ  quá,  cần  có  ước  mơ  để  giữ  mình  được  vững   Ngọc Anh chằm chằm, con bé gặp tôi lần đầu nên có
           vàng.  Tháng  Tư  đau  thương  đó,  không  có  tôi,  Ngọc   vẻ là lạ, được sinh ra trong cái hỗn mang của Sài Gòn
           xoay sở như thế nào khi bụng đã quá lớn, SG hấp hối.   nên gương mặt buồn buồn và bướng bỉnh, những giọt
           SG cuống cuồng, người SG không nghe thấy tiếng ve    nước mắt lăn trên khóe mắt Ngọc, mụ nữ cán bộ dẫn
           kêu, không kịp nhìn ngắm những cánh phượng mới nở,   thăm nuôi gắt với nàng:
           ôi tháng Tư đau thương. Tôi bị bắt ngay tại mặt trận, từ      - Không được khóc, hãy động viên chồng học tập
           ngày đó, tôi và Ngọc không gặp nhau.                 cho tốt để nhà nước còn khoan hồng.
               Mãi 1978, chúng mới cho viết thư, hôm nhận thư        Khi ngồi nói chuyện, mụ ngồi ngay trước mặt theo
           Ngọc, tôi run rẩy cả người:                          dõi  câu  chuyện  giữa  tôi  và  Ngọc,  tôi  nói  với  Ngọc
               Anh yêu dấu, rất mừng khi biết tin anh, anh chưa   tưởng như bình thường nhưng thật ra dùng toàn những
           biết anh có đứa con gái đâu nhỉ, mẹ con em vẫn mạnh   ý nghĩa chỉ tôi và nàng hiểu, Ngọc cho biết cái ngày
           khỏe, Ngọc Anh đã 3 tuổi, luôn hỏi về bố, em đặt tên   mất Sài Gòn đó, nàng không có một tin tức nào về tôi,
           con là Ngọc Anh, một bé gái dễ thương, đẹp như mẹ và   người  anh  họ  trong  Không  Quân  kêu  nàng  đi,  Ngọc
           nghiêm nghị như bố, Ngọc Anh có nghĩa là Ngọc luôn   không đi, bụng quá lớn gần ngày sanh mà chẳng biết
           là của anh đấy, em vẫn theo nghề thuốc nhưng là thuốc   tôi  như  thế  nào,  không  đành  lòng  bỏ  đi.  Tôi  nói  với
           vỉa hè, em buôn bán ở chợ Cũ, tiện tặn cũng tạm đủ,   nàng chúng ta có nhiều sai lầm quá, em có ở lại thì giờ
           em theo bác Cả một thời gian nhưng nghĩ nên đi vùng   cũng chỉ là thế này, bao nhiêu là sai lầm như thế,tôi nói
           kinh tế mới như chú Lộc mới đúng với chính sách của   hễ có cơ hội em cứ đi đi, ngày nào được về, anh sẽ tìm
           nhà nước, sẽ nói với anh sau.                        cách đi sau. Lúc chia tay, tôi hôn Ngọc Anh, nắm 2 tay
               Anh ráng học tập tốt, lao động tốt, nhà nước sẽ   nàng, như ngày nào Ngọc chờ tôi trước thềm rạp Rex.
           khoan hồng cho anh về sớm.                           Lúc phải quay vào, Ngọc  như muốn khụy xuống,  tôi
               Ngọc Anh và em hôn bố.                           quay đi không muốn nàng nhìn thấy tôi cũng long lanh
               Dĩ nhiên lá thư bị kiểm duyệt và tôi bị mắng: lần   nước mắt, mùa Thu đã chết, em nhớ cho…được một
           sau nói vợ không được viết ở đầu lá thư là anh yêu dấu   đoạn , ngoái lại, Ngọc nắm tay con vẫn đứng đấy, dơ
           nghe, các anh còn đầu óc lãng mạn tiểu tư sản, viết thư   tay vẫy vẫy, tôi vẫy lại, cứ ít bước lại ngoái lại, dơ tay
           về, động viên vợ anh bỏ buôn bán linh tinh và nên đi   vẫy, bóng 2 mẹ con xa dần, nhỏ dần…
           vùng  kinh  tế  mới  theo  đúng  chính  sách  của  đảng  và      Như nghiệm vào câu Ngọc hát trên vai tôi buổi tối
           nhà nước ta hiện nay.                                ở Ritz : đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa. Cuối
               Thư trả lời tôi khuyến khích nàng nên đi kinh tế   1980, Ngọc dẫn con xuống Rạch Giá vượt biên và ghe
           với chú Lộc vì chú Lộc – em trai tôi – hiện nay ở Úc, ý   gặp cướp biển, từ đó tôi bặt tin nàng, chẳng bao giờ
           cho Ngọc biết nếu có cơ hội là nàng cùng con nên vượt   gặp lại Ngọc và con nữa, Ngọc Anh năm đó mới 5 tuổi.
           biên, tội nghiệp cô nữ sinh Trưng Vương, ra Dược Sĩ       Cái chế độ tự nhận là ưu việt đó đã nướng 1 triệu
           làm cho công ty Dược Trang Hai, một Cty Dược lớn     thanh niên miền Bắc cho mộng bá vương điên cuồng,
           nhất miền Nam thời đó, giờ Ngọc lê la nơi vỉa hè chợ   miền Nam cũng thiệt hại hơn 200 ngàn người con ưu tú
           cũ, bên nách đứa con nhỏ mà chồng thì biệt tăm biệt   cho cuộc chiến, có điều họ tự xưng là ưu việt nhưng lại
           tích từ cái Tháng Tư khốn khổ đó, vẫn là liên quan tới   không chịu nhìn thấy là hễ họ đi tới đâu thì người dân
           ngành  thuốc  của  nàng,  nhưng  kiếm  từng  đồng  với   chạy  trốn  tới  đó,  ngay  cả  khi  cuộc  chiến  chấm  dứt,
           những viên thuốc qua lại                             người dân vẫn hốt hoảng liều chết vượt biển ra đi, nếu
               Cuối  1978,  các  trại  tù  trên  miền  cao  được  di   quả thực ưu việt thì người dân phải ở lại để hạnh phúc
           chuyển sâu xuống phía Nam, chúng tôi không biết rằng   với cái ưu việt đó chứ.
           chiến  tranh  sắp  xẩy  ra  giữa  2  nước  CS  anh  em,  với      Cuộc chiến chấm dứt, số người bỏ mình trên biển
           nước Tàu sau khi VC đánh tan Pon Pot, hành động này   tìm Tự Do khoảng 2,3 trăm ngàn người, ngang bằng số
           coi như một sự phản bội. Tôi được đưa từ Sơn La về   người miền Nam chết cho 20 năm cuộc chiến, trong số
           trại Nam Hà ở phía Nam Hà Nội, thế rồi thấy tù bị chết   những người chết đó có Ngọc và đứa con gái bé nhỏ
           vì  đói  khát,  bệnh  tật  nhiều  quá,  CS  cho  gia  đình  tù   của tôi.
           được phép thăm nuôi, từ miền Nam phải đi xe lửa mấy
           ngày đêm mới ra được tới Bắc. Ngọc dành dụm tiền,    TRẦN NHƯ XUYÊN
           đầu năm 80 ra thăm tôi tại Nam Hà, khi gặp nhau, tôi
           nhìn Ngọc sững sờ, Ngọc ốm và đen hẳn đi, sự kham
           khổ biến cô Dược Sĩ xinh đẹp ngày nào nom khác hẳn,
           chế  độ  ưu  việt  lột  xác  con  người  hay  thật,  tôi  nhìn

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                223
   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229