Page 100 - index
P. 100

Lão  Một  vuốt  cái  trán  trần,  cười  móm  hủm       Hương  vị  trà  chát  nguội  lạnh,  nhưng  đượm
           hĩm, hạ giọng:                                         thấm nghĩa tình, không sao quên được.
             - Nói chứ!... có khi nổi nóng, thì cũng có oánh        Lau sạch chút bụi vụn vương trên móng tay,
           thiệt vậy!                                             thằng Hai để bàn tay của Thầy Chín xuống:
             Ngó chừng sang con con trâu bên dưới ruộng,            - Dạ xong rồi Ba. Bây giờ Ba cho con cởi vớ
           Lão Một miên man trở về với thời trẻ nhỏ:              để cắt móng chân.
             - Hễ mà có gánh hát đến, tụi tui rủ nhau lùa trâu      Nhìn con ngồi trên nền nhà, Thầy Chín khom
           ra ngoài đình cho ăn. Thay phiên nhau, vài đứa         người xuống, đưa tay vuốt tóc con, thăm hỏi:
           giữ trâu. Cái đám còn lại, hết cả đám chui vào phía      - Hai à, năm nay con bao nhiêu tuổi, mà sao tóc
           sau đình để coi tập tuồng. Thấy cái gì hay hay, lạ     con bạc hết rồi vậy con?
           lạ, thì bắt chước. Bọn tui chặt cây làm côn làm          Thằng Hai ngước nhìn Thầy Chín, khẻ cười và
           đao, đánh nhau u đầu sứt trán, vậy mà vẫn cười         nói cho cha an tâm:
           vui. Có điều, Cậu Mợ thấy tui bị thương tích lại         - Dạ, chắc tại tóc của con bạc sớm đó Ba !
           sót ruột, bắt tui cúi xuống quất thêm cho mấy roi        - Ờ,... Ba cũng không nhớ tóc Ba nó bạc tự lúc
           rát cả mông, rồi mới lôi tui dậy thoa dầu xức muối     nào...
           cho. Tui khoanh tay xin lỗi, hứa chừa. Vậy rồi           Bỏ dở câu nói, Thầy Chín dựa người vào thành
           mấy hôm sau tui lại bị sưng bầm, đi khấp khểnh.        ghế yên lặng, mắt vẫn ngó theo mấy cái lá còn sót
           Riết rồi, thì Cậu Mợ tui hết thèm thăm hỏi hay         lại trên cành cây trơ trụi đang chao mình rơi theo
           đánh khảo tui làm gì cho mệt nữa. Nhưng có hôm,        cơn gió đông bên ngoài khung cửa.
           mặt mày tui u có cục, miệng sưng méo mó coi tệ           Ký ức, như là một lối đi xưa, âm thầm đưa dẫn
           quá nên tui đâu dám vô nhà gặp Cậu Mợ. Tui ra          mình trở về miền dĩ vãng!
           lảng vảng ở ngoài chuồng trâu rồi ngủ ở ngoài đó.        Xoa bàn chân của cha, cho cha được ấm. Bàn
           Cậu Mợ tui, con cái thì nhiều, chiều về lo miếng       chân  gầy,  khô  cằn  nhăn  nheo.  Thầy  Chín  như
           ăn cho cả nhà, lo cho Út Chị và Út Em là ổng bả        những cội thông, không bao giờ chịu đổi màu lá
           đủ bù đầu óc rồi.... giống như là không cần thiết      theo thời tiết, vẫn cố vươn mình đứng thẳng và reo
           coi tui có mặt hay không. Chỉ cần thấy sáng trâu       vui trong gió bão của thu đông.
           đi, chiều trâu có về, ổng bả biết là tui còn sống và     Mang lại đôi vớ cho cha, thằng Hai nén nước
           chơi quanh quẩn đâu đó là yên tâm rồi!                 mắt, muốn nói với Thầy Chín:
             Thằng Hai thấy cái sống của những anh hùng             - Con thương Ba!
           vô danh sao giản dị, mà cao cả tuyệt vời quá.            Tháng Mười, sức khỏe Thầy Chín bắt đầu sa
             Trước nhục nước, Hội Diên Hồng, không hòa,           sút.
           thề quyết chiến, liều thân. Họ ra đi hy sinh mạng        Tháng Mười năm sau, Thầy Chín phải vào ra
           sống, giữ nước bảo vệ làng xóm, bình thản như đi       bệnh viện mấy lượt.
           làm ruộng, dẫn trâu ra đồng, như bế con, gồng            Tối  cuối  năm,  thằng  Hai  mất  vĩnh  viễn  một
           gánh bán buôn.                                         chiến hữu, một người cha, một vị thầy kính mến.
             Bên  cạnh  xác  chồng  và  thùng  lựu  đạn.  Tay
           vung lên, chị Phạm Thị Thàng tung từng quả đạn           Đã bao lần lá rụng,
           ra ngăn chận biển người của giặc Cộng. Tiếng nổ          Vẫn còn kiếp tha hương.
           lấn át cả tiếng khóc của trẻ thơ. Người vợ lính          Nay lá thu lại vàng,
           nghĩa quân thủy chung và chiến đấu dũng cảm ở            Gió hú gào nhớ thương.
           Đồn Giồng Riềng, đã dành lại trái lựu đạn cuối           Nhớ cha đi miên viễn.
           cùng cho chính mình và hai đứa con.                      Thương mẹ già sương mai.
             Xong mùa lúa, thằng Hai cũng không còn về              Lặng nghe chim gọi đàn,
           làm ruộng.                                               Mình còn mất những ai?!
             Nó rời xa Thầy Chín, Lão Một và quê hương;
           không bao giờ còn cái dịp để đạp xe trở về, uống       Cuối năm 2016 - BK Tính 32
           miếng trà nguội trong cái nắp ấm với Lão Một.




                                                                                                               100

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105