Page 104 - index
P. 104
người bạn trai thời loạn, cô muốn góp phần vào Nằm nhà chờ, trưa hôm sau ba Sơn, cô út của
công cuộc chống cộng bằng cách xin vào ngành Sơn, và một em gái ra đến, ban quân số xác nhận
Quân Tiếp Vụ, để góp chút công sức, chứ không người trong hòm là cố trung úy Lương Hồng Sơn,
can đảm như ai đó trong một bài hát “nàng nay là có xác nhận của thiếu úy Phúc cùng đơn vị có mặt
nữ cứu thương nơi chiến trường…” ở đây, tôi khẽ gật đầu, tất cả giấy phép, dây
Khoảng hơn 30 phút sau, bống nghe tiếng súng chuyền, tiền bạc, giấy tờ được trao lại cho ba của
bắn sẻ, một thoáng thì tiếng nổ lớn dội về, tôi bước Sơn, tôi đợi 1 lúc rồi nói hết mọi chuyện từ lúc
vội qua một trung đội mở đường gần đó, nghe nhận giấy phép, đến lúc Sơn mất, ông nói : “nó
thoáng qua máy PRC25, “thẩm quyền ăn cháo”, vậy, số nó vậy, có phép rồi thì đi đi, còn cái ông
biết là Sơn bị thương rồi, tôi quýnh quáng, đơn vị T kêu nó vô lại mần chi, mà bác bảo nó cắt tóc mà
cho quân lên tiếp viện một mặt xin trực thăng cứu nó không chịu cắt tóc…”.
thương. Chỉ có Sơn bị thương. Trong cơn đau thương, ông đi tới đi lui, thỉnh
Tôi bàng hoàng không biết phải làm gì, mà thoảng lại đá vào cái hòm thiếc, nói như vô hồn
không có phương tiện lên quân y viện, đành loay “tao bảo cắt tóc mà không chịu cắt tóc…”, “tao
hoay chạy tới chạy lui với những máy truyền tin, bảo cắt tóc mà không chịu cắt tóc…”, ông lặp lại
mà đến quân y thì liên lạc với ai, có máy đâu mà mãi tôi thắc mắc với cô, bà buồn nói
liên lạc. - Nó học bên Petrus Ký, chơi ban nhạc bên đó,
Trung đội rút lui tôi mới biết, khi đang lục soát có lẽ được nhà trường cho phép để tóc, thêm đẹp
thì Sơn bị bắn sẻ, đạn không trúng, bèn cho anh cho đội văn nghệ và trào lưu để tóc beatle cũng
em dạt xuống bờ suối cạn kề bên, nơi này bọn vc nhiều, chứ học sinh khác là không được, khi bị chi
đã gài sẵn trái mìn lớn làm bằng thuốc nổ của phối bởi luật động viên, ba nó nói thi vào sư phạm
những quả 105 ly bị lép. đi, hoãn dich được một vài năm, nhưng nó không
Quân Y Viện hôm ấy vắng bác sĩ, những bác sĩ chịu cắt tóc nên khi bước vào thì oral, bị đánh rớt
chuyên mổ xẻ, ngoại thương đã lên Dalat mổ cho ngay, vì không đủ tư cách làm giáo sinh sư phạm,
một vị đại tá bị thương nặng, còn lại các bác sĩ nội hoặc giáo viên sau này do để tóc dài… chấp nhận
khoa chuyên về sốt rét, đau ốm… đi lính vì yêu tóc thôi Phúc ơi.
Trên trực thăng xuống, Sơn vẫn còn đi được, Sau khi cúng cho Sơn, cô Sơn nói trong nước
áo quần cháy xém, rách nát, từ chối băng ca do 2 mắt: “Phúc ăn đi, cô nhìn cháu ăn để nhớ Sơn thôi,
y tá chạy ra, “tao còn khỏe mà, bị hơi thôi không ăn đi cháu”, tôi ngậm ngùi ăn cái bánh trong mùi
có mảnh đâu…” của nhà xác, những xác trung chuyển từ miền
Vào nằm được chuyền dây bình serum, chờ đợi trung về miền nam (vì nơi đây là tỉnh cuối của
nhóm bác sĩ Đalat về, một lát Sơn kêu mắc tiểu, y vùng 2 chiến thuật) gần cả tháng chưa ai nhận,
ta đem bô vào, nhưng Sơn đòi xuống nhà vệ sinh, nằm trong hòm thiếc phình trương xì hơi ra…
không muốn phiền anh em, khi tiểu thì máu ra xối Tôi bước vội ra sau bờ dốc sau nhà xác, tìm
xả từ đường tiểu, nhận định của những y tá già đời chỗ nhả cái bánh đang dính trong họng, em gái
là đứt động mạch chủ...trong bọng đái, nằm và Sơn đứng đó, áo tang trắng, tấm khăn để tang cho
máu tiếp tục chảy theo đường tiểu. Sơn máu O người anh bay bay theo gió biển vào, đẹp và buồn
Rh+, mà quân y cũng vừa cạn, điện thoại xuống da diết, tôi bước đến một bên, nói lời chia buồn:
dân y viện cũng không còn, nên mấy anh em trực “anh Sơn với anh cùng khóa 8BC/72, khóa Bất
gọi về tiểu đoàn báo anh em tình nguyện để xin Khuất, ở quân trường cùng trung đội 343 với
máu O, mấy anh em máu O được lệnh chạy nhanh nhau, về đây rủ nhau về cùng tiểu đoàn, chỉ khác
lên Quân Y Viện, tôi đón xe thượng sĩ Trác tiếp đại đội thôi, cầm giấy phép cùng lúc, mà nó đi
liệu tiểu đoàn, chạy về nhà dưới phố, cất balo, sắp vĩnh viễn…,anh chia buồn với gia đình và các
xếp ít việc rồi kiếm phương tiện chạy lên sau, đến em,… ờ không biết lúc nào đến phiên bọn anh,
nơi thì không kịp nữa, Sơn đã vĩnh biệt anh em vì con trai thời chinh chiến mà, đâu ai đoán được,
xuất huyết quá sức, không cầm được…, đã được đâu ai ngờ vậy đâu”. Đôi mắt em mở to nhìn tôi,
anh em chung sự vụ làm thủ tục cuối cùng… em như muốn bụm mồm những thằng nói điều gỡ,
104
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX