Page 102 - index
P. 102

mẹ và bé N. A. đứng một lát rồi lên nhà trên, để       tên anh Học, không nỗi đau nào em đã gặp mà
           không khí riêng tư lại cho 2 đứa                       khiến em đớn đau như thế, đứa em của em dìu em
             “…hẹn  em  từ  muôn  kiếp  trước,  nhớ  em  đến      lại sofa, lấy khăn lau mặt cho em, nó cũng khóc,
           thủa bạc đầu ….”                                       ôm chặt lấy em, câu chuyện tình yêu của em vừa
             Chiều ấy, thay vì đưa em đi, em lại đưa anh          kể cho nó nghe chưa hết những kỷ niệm đẹp thì
           Học về đơn vị, chia tay nhau ở bến xem lam đi          cái xấu nhất đã đến…
           Ngô Trang, đôi mắt Học có nét buồn vời vợi, có           Đêm đến nó ngủ với em, lấy hồ sơ dự thi của
           lẽ là không trọn ý về tiễn em đi, rồi xa nhau cho      em ra xem, như vậy còn 4 ngày nữa mới thì, nó đã
           đến hè năm tới, một năm đằng đẵng, hoặc sớm thì        quyết định mua vé máy bay khứ hồi cho em, để về
           tết em mới về…                                         đưa tiễn Học và kịp quay lại dự thi…
             Ra về mà lòng em cũng không vui cho lắm,               Sáng hôm sau, em đi xuống phố, em diện 1 bộ
           cảm giác chia xa như lần thấm vào hồn, mai đây         quần áo không lỗi mốt, không lỗi màu, quần đậm
           anh ở lại chiến trường, hành quân ngày đêm, hay        mà áo nhạt, em hỏi nó, nó bảo đẹp, đúng màu, để
           sốt rét về thăm nhà cũng không gặp nhau, em về         xác định mình còn tỉnh táo, rồi em đi lang thang
           Saigon, mỗi năm đến hè mới gặp nhau, và cũng           qua Nguyền tri Phương, Minh Mạng, Ngô Quyền
           chỉ còn mấy dòng chữ nhớ nhung qua thư…                rồi đi đâu nữa thì không nhớ, cũng may, em của
             Sáng  hôm  sau  em  lên  máy  bay  về  Saigon        em nó đi theo từ lúc nào em không biết, nhẹ đến
           chuyến sớm,                                            nhắc em và dìu em về, nghỉ ngơi và sáng hôm sau
             Đến Saigon, em chỉ kịp thay quần áo, rồi đến         đưa em ra Phạm Ngũ Lão lên máy bay, nó dặn 1
           ngay đường trường, xem các thủ tục còn gì để bổ        chị phụ nữ, trông giúp em, kể qua câu chuyện, chị
           túc, dạo chơi 1 vòng sân trường, còn mấy ngày          ấy cũng khóc…
           nữa là thi…                                              Đến Pleiku đón vội xe lên nhà anh Học, Hạnh
             Về đến nhà nghỉ ngơi, ngồi nói chuyện với cô         đón em trong nước mắt, con Phúc cũng khóc, hai
           em họ, con cậu của em, cô gái lúc anh vào thấy nó      bác thì gào khóc trong nhà, thằng Hiền chỉ nhìn
           đi ra đó, chị em tâm sự, và kể chuyện của mình         em mà mắt nó buồn vời vợi, nó còn nhỏ, có lẽ
           cho nó nghe, nó cười bảo : chắc chị học mấy năm,       không hiểu chuyện của em…
           anh ấy lên trung úy rồi về làm đám cưới ha, hai          Vào nhà  em  chỉ  biết  chạy vào ôm  lấy chiếc
           chị em cười, những nụ cười mơ về hạnh phúc…            hòm kẽm giữa nhà mà khóc, khóc và khóc muốn
           rồi 2 đứa ra nghỉ trưa.                                trút tất cả nước mắt em lên linh cữu anh, …tất cả
             Khoảng 2 giờ chiều có người đến, nhân viên           biết chuyện em với Học vì anh ấy đã kể cho bạn
           bưu điện hỏi thăm nhà, và hỏi tên em, em nói tôi       bè nghe, nên tất cả tránh qua một bên để cho em
           đây, nhân viên bưu điện nhìn em, không nói gì,         trút hết nỗi buồn, Hạnh đưa cây nhang và nhắc
           rồi bảo vào trong nhà, anh ấy mở cặp lấy ra 1 cái      trong nước mắt “chị đốt cho anh Học đi chị ơi..”,
           điện tín, khi đấy em họ của em cũng vừa xuống          bạn  bè  anh  Học  chật  nhà,  có  vị  linh  mục  hiệu
           đến, anh ấy có hỏi nó là gì với em, xong nói nó ra     trưởng cũ, một vài thầy cô cũng đến thăm, cô bạn
           ngoài nói nhỏ điều gì đó, em chỉ nghĩ là việc hồ       gái ngày trước yêu Học đứng đó, cũng khóc, khóc
           sơ của trường, sau đó anh ấy đưa cái điện tín cho      như em, rồi cô ấy ôm lấy em, rồi cùng khóc…
           nó, vừa đọc xong nó hét lên : chị ơi, chị ơi rồi lạng     Mấy người bạn học nay đã đi lính, đến trước
           quạng líu lưởi, chị , chị ơi…, em giật lấy cái điện    linh cữu Học xếp hàng ngay ngắn như lính ở đơn
           tín, ANH HỌC ĐÃ TỬ TRẬN ĐÊM 20-8, EM                   vị, chào tay vĩnh biệt kiểu nhà binh, có anh nói
           BÁO CHỊ HAY – HẠNH,                                    “mày hôm nay, không biết hôm nào đến tụi tao”,
             (Điều may mắn, trước đó em có cho Hạnh, em           có mấy bạn gái nhắc đừng nói gỡ, anh ấy chỉ cười,
           của Học biết là em về Saigon ở địa chỉ này từ hơn      thời chiến mà bạn, ai biết được.
           tháng  trước…chứ  không  em  không  biết  sẽ  thế        Em chỉ kịp đưa anh ấy đến nơi an nghỉ cuối
           nào)                                                   cùng, sau một đêm thức trắng bên linh cữu anh,
             Em  ngã  xuống  nền  nhà,  trời  đất  như  quay      ngồi khóc với T.T, 2 đứa mắt sưng đỏ, hôm sau vì
           cuồng, không biết gì nữa, em khóc ngất mà gào          đã đến giờ bay, bạn anh Học lấy Honda đưa em ra




                                                                                                               102

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107