Page 116 - Tuyen_Tap_Truyen_Ngan_The_Gioi_Tap_2
P. 116

Tuyển Tập Truyện Ngắn Thế Gới. Cuốn hai.


               theo lòng sông tối tăm, tôi mong thấy lại dòng nước
               trong giữa mùa mưa.
               Có hai  kamlas (người giúp  việc) đi  theo chúng  tôi.
               Abdul Chacha và Alam Chacha. Họ là những người
               đáng tin cậy trong số người làm công. Họ là anh em
               và những người trong gia đình họ cũng làm việc cho
               chúng tôi, qua nhiều thế hệ.
               Người anh lớn, Abdul Chacha giúp việc cho Dadajan
               kể từ khi anh biết đắp đất bùn khô cứng để sẵn sàng
               cho các cánh đồng trồng trọt. Anh đã đi theo ông tôi
               khắp nơi. Trên vai luôn luôn đeo một chiếc dù đen và
               túi vải đựng các món cần thiết. Còn Alam Chacha, lúc
               đó, có trách nhiệm đưa tôi đi, (thêm một chiếc dù đen)
               loanh quanh mỗi khi Dadajan dẫn tôi theo trong lúc
               làm những việc vặt vãnh, cốt để khoe tôi, đứa con trai
               duy nhất của con trai duy nhất của ông, (cháu đích
               tôn).  Alam Chacha chèo kosha một mình  đến cuối
               khúc sông.
               Ông nội nói giọng làu nhàu, “Babu (người Ấn có học
               thức) bây giờ chúng ta phải đi bộ.” Ông dẫn đầu, sải
               bước với cây gậy bịt bạc nơi tay cầm. Abdul Chacha
               theo sau cầm dù che. Tôi ngồi trên vai Alam Chacha.
               Anh phải cầm chiếc dù cao hơn bình thường để che
               vừa đầu tôi. Chắc hẳn là khó chịu, có lẽ, làm anh đau
               mỏi, gánh đứa bé trai sáu tuổi đi xa không phải là trò
               đùa. Nhưng anh không hề phàn nàn, hoặc tỏ vẻ khó
               chịu. Hoặc có khi anh không hài lòng nhưng tôi không
               nhận ra, cảm giác an toàn trong sự lãng quên vô cảm
               của tuổi trẻ.

               Hai bên bờ sông lác đác cỏ và kaash khô, giống như
               tóc mọc lởm chởm của người già được tẩy trắng bởi
               nắng.  Dãy bờ sông  xanh tươi hoàn toàn  biến  mất.
               Trên đường đi, cây cỏ thưa thớt dần, trong khi hai bờ
               sông hẹp lại, hòa mình vào cát trắng. Mặt trời mùa
               đông nhợt nhạt đã tìm thấy một nơi duy nhất để sống


                                         116
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121